Không thể nào, Tần Nguyệt… đã chết rồi.
Tuy Văn Diễm là người hạ táng, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối không thể còn sống được!Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh băng.
“Cô là ai?”Thẩm Tuấn Trì cảm nhận được sự ác liệt của hắn, cả người cũng thoáng sợ hãi, vừa nghe Tư Kính Đường hỏi chuyện, ông ta lập tức trả lời:“Là, là con gái của tôi, Thẩm Tinh Nguyệt.
”Nói xong ông ta hơi đẩy Tần Nguyệt về phía Tư Kính Đường, gượng gạo cười nói:“Con bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, mong Tư tổng không trách.
”Tư Kính Đường không đáp, hắn híp mắt nhìn cô gái trước mắt.
Thẩm Tinh Nguyệt, Tinh Nguyệt…Tần Nguyệt.
Đột nhiên, hắn cong môi cười, chậm rãi nói:“Ông không ngại nếu tôi muốn nói chuyện riêng với con gái của ông chứ?”Ánh mắt Thẩm Tuấn Trì sáng lên, xem ra vẫn còn hy vọng, vì thế ông ta vội vàng đáp:“Không ngại, đương nhiên là tôi không ngại rồi, nhờ Tư tổng giúp đỡ cho, vừa hay buổi chiều tôi còn có cuộc họp, thế phải để con gái phiền Tư tổng rồi.
”Tư Kính Đường cười như không cười nhìn ông ta, Thẩm Tuấn Trì biết điều đi ra cửa.
Lúc gần đi ông ta còn không quên nhìn Tần nguyệt bằng ánh mắt“Dựa vào con hết đó”.
Sau một tiếng đóng cửa, căn phòng to như vậy lập tức chỉ còn lại Tần Nguyệt và Tư Kính Đường.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Tần Nguyệt, cô nhìn Tư Kính Đường với đôi mắt cảnh giác, tựa như một con thú bị bắt vẫn luôn vận sức chờ phản