Người đang nói chuyện chính là mẹ của Văn Diễm, Triệu Tử Kỳ.
Tần Nguyệt và Văn Diễm quen nhau nhiều năm như vậy, người mà cô sợ nhất chính là bà ta, mỗi lần Triệu Tử Kỳ gặp cô, ánh mắt đó đều như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Nguyệt.
Cô thật chẳng hiểu, rốt cuộc mình đã đắc tội bà ta ở chỗ nào, cũng vì nguyên nhân này mà ấn tượng của cô đối với Văn Diễm cũng không tốt nổi.
“Mẹ, hôm nay con tới đây là vì con có một số việc muốn nói rõ với mẹ.
”Giọng điệu của Văn Diễm không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không mang chứa đựng chút cảm tình nào.
Nếu Tần Nguyệt không biết quan hệ giữa hai người họ, có lẽ cô cũng cho rằng hai người là người xa lạ, chuyện này! là sao vậy?“Thái độ con như vậy là sao?”Chương Gia Thụy nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai mẹ con nhà này, trên mặt cũng hiện lên vài phần xấu hổ, nhưng hiển nhiên là cô ta phải làm tốt nhiệm vụ trước đã.
Hai người vừa dừng nói, cô ta lập tức khuyên nhủ:“Bác gái, đừng nóng giận, anh Văn mới tan làm về, chắc anh ấy còn hơi mệt, bác đừng nghĩ nhiều.
”Triệu Tử Kỳ nghe xong, trong lòng dịu đi không ít, bà vừa định nói gì đó thì lập tức nghe thấy Văn Diễm lạnh lùng lên tiếng:“Cô Chương, cô nghe không hiểu sao, tôi muốn nói chuyện riêng với mẹ của tôi.
”Chương Gia Thụy nghệch mặt ra, cười sượng:“Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, con, con đi trước…”“Không được đi!”Triệu Tử Kỳ nâng