Văn Diễm nhìn cô một cái, duỗi tay lấy di động ra gọi điện, trầm giọng nói:“Nói với Thẩm tổng, cô con gái mà ông ấy đang tìm kiếm ở chỗ tôi, sáng mai tôi sẽ đưa cô ấy về.
”Cô chớp chớp mắt, thấy anh đã gỡ tai nghe xuống, cô mới hỏi:“Anh biết Thẩm… ba tôi?”“Ừm.
”Người đàn ông đáp, rồi anh không nói gì thêm, tiếp tục lái xe.
Tần Nguyệt vừa động não, cô lập tức hiểu ra người này đã điều tra lai lịch của mình, Tần Nguyệt thoáng im lặng rồi nói:“Anh vẫn nên đưa tôi về chỗ của ba tôi liền đi, chúng ta cũng chẳng quen biết gì nhau, tôi…”“Két…”Tần Nguyệt đang nói, Văn Diễm đột nhiên đạp phanh thắng gấp.
Cô nhất thời không để ý, suýt nữa đụng cửa kính, cô lập tức nổi điên, lạnh mặt quát:“Anh bị khùng hả?”Cô vừa dứt lời thì thấy sắc mặt Văn Diễm không thích hợp lắm, ánh mắt âm u, cả người âm trầm, nhìn dáng vẻ của anh như thể muốn xé đôi cô ra vậy.
Tần Nguyệt đang định nói gì đó, Văn Diễm đột nhiên kéo cô lại, để cô ngồi lên ghế phụ xe.
Văn Diễm nhìn người phụ nữ dưới thân, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Anh chậm rãi đưa môi tới gần, nhưng trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Tần Nguyệt bị kéo đến mức đầu óc choáng váng, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên rõ ràng bên tai.
"Giúp người thì giúp đến cùng, vở kịch này cũng phải diễn