Văn Diễm giật giật bàn tay bị trói ở phía sau, vẫn rất rắn chắc, anh trầm ngâm một chút, thấp giọng mở miệng:"Cô nghĩ quá nhiều rồi, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, cô còn an toàn cho đến lúc này hay sao?""Vậy sao anh không để tôi đi!"Trong bóng tối, ánh mắt Văn Diễm trở nên sâu thẳm không đáy, sau một hồi trầm tĩnh anh mới thản nhiên mở miệng:"Giống như tôi đã nói trước đây, ở bên cạnh tôi với tư cách là vị hôn thê, chuyện xảy ra ở khách sạn Hâm Huy, tôi giải quyết giúp cô, kể cả những gì cha cô muốn, tôi đều có thể giúp cô.
"Tần Nguyệt trừng đôi mắt xinh đẹp, anh còn dám uy hiếp cô!Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm xúc, Tần Nguyệt đột nhiên mở đèn phòng khách lên.
Phòng khách vốn u ám, trong nháy mắt đã bừng sáng.
Hai người đều không chịu nổi ánh sáng chói mắt, không hẹn mà cùng híp mắt.
Tần Nguyệt từ trong khe hở nhìn thấy cảnh tượng trên sô pha hiện tại.
Văn Diễm mở hé mắt, trông như một kẻ bị ngược đãi trói trên ghế sô pha.
Áo choàng tắm trên người vốn có dây thắt lưng cố định, mà vừa rồi bởi vì Tần Nguyệt rút nó đi, áo choàng tắm đang bao bọc thân thể anh lúc này bị mở sang hai bên, thân hình cứng cỏi, nửa kín nửa hở tiếp xúc với không khí.
Hai mắt Tần Nguyệt nhìn thẳng, vóc dáng của người này vậy mà rất được.
Ánh mắt cô lại trượt xuống phần nào đó của chiếc quần, hai má Tần Nguyệt nóng lên, cầm lấy