Cô đã không còn là Tần Nguyệt, tất cả chuyện của quá khứ cô đều không muốn tham dự nữa.
Tuy cô hận chuyện Tư Kính Đường làm với nhà họ Tần, thế nhưng, nói thật lòng, cô thật sự không nghĩ tới việc trả thù hắn.
Nói cô nhu nhược cũng được, nói cô ngốc nghếch cũng được, điểm mấu chốt duy nhất của cô chính là Tư Kính Đường không thể làm hại cha cô.
Hiện tại cô chỉ muốn biết tung tích của Tần Chấn Trung, về phần những chuyện trong quá khứ, cô thật lòng không muốn tham gia nữa.
Quá mức đau khổ, nhớ tới, chỉ hít thở thôi cô cũng cảm thấy thật khó khăn.
"Không thể, nếu anh muốn bị từ chối thêm một lần nữa, hãy cứ thử!"Miệng nhanh hơn não, Tần Nguyệt không cần suy nghĩ đã nói ra, nhưng nói xong rồi cô đột nhiên có loại xúc động muốn chạy trốn.
Văn Diễm phía trên cô bởi vì những lời này, sắc mặt đột nhiên căng thẳng một chút, đôi mắt đen kia càng thêm thâm trầm.
Hô hấp của Tần Nguyệt cứng lại, vội vàng liếc mắt một cái.
Văn Diễm nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân, ánh mắt lóe lên, cuối cùng lại trở về bình thường.
Anh thu lại vẻ mặt, hai tay đột nhiên vươn ra sau lưng cô, cởi bỏ nút thắt trên váy cô.
Trong lòng Tần Nguyệt đang thầm hối hận, trước ngực lạnh lẽo, cô "a" lên một tiếng, kêu to:"Lão lưu manh, anh muốn làm gì?"Những giãy giụa vô dụng này của cô, Văn Diễm căn bản không để vào mắt, nhưng khóe miệng bất ngờ xuất hiện một tia âm trầm, học theo dáng vẻ vừa rồi của cô, trói hai tay cô lại phía sau.
Nỗi hoảng sợ trong