Văn Diễm nhìn vào cửa nhà đã đóng chặt của cô, hơi cong khóe môi, thản nhiên nói:“Vào đi.
”Anh đồng ý nhanh như vậy khiến Tần Nguyệt thoáng xấu hổ vì chuyện đã làm ban ngày.
Cô nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm, mà ở chỗ cô không nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông lóe lên một tia thâm sâu.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Nguyệt cảm giác cả người đều thoải mái, trong phòng tắm, cô chỉ sấy tóc khô một nửa rồi vội cầm quần áo bước ra.
Văn Diễm đang ngồi trên sô pha xem TV, Tần Nguyệt nắm thật chặt quần áo trong tay, chậm rãi đi qua nói:“Tôi đã tắm xong, làm phiền anh rồi.
”Văn Diễm nghe thấy thế, ánh mắt anh dời khỏi TV rồi từ từ giương mắt nhìn cô, anh hờ hững đáp:“Không có gì.
”Lúc này cô chẳng khác gì khẩu phật tâm xà, trong lòng Tần Nguyệt thầm khinh bỉ, nhưng trên mặt thì vẫn nở cười giả trân:“Vậy gặp lại sau, ngủ ngon.
”“Ừm.
”Văn Diễm nhìn theo bóng mèo Ba Tư rời đi, anh đứng dậy rót một ly nước thủy, nhấp một ngụm, sau đó xoay người trở về phòng.
“Mé! Tên xấu xa này!”Tần Nguyệt dùng một chân đá vào cửa, cắn môi oán hận nhìn về phía nhà Văn Diễm.
Đáng ghét, nhất định là anh cố ý, nếu chiều nay anh đã có thể nhắc cô là vặn sai hướng chìa khóa thì sao anh lại không biết chìa khóa của cô không thể dùng được?Chẳng trách anh lại tốt bụng để cô vào nhà như vậy, tên mất nết này nhất định là đang cố tình tìm cách khiến cô chui đầu vào lưới làm cái gì mà “đối