"Tiểu Nguyệt, dậy làm gì, mẹ đang định đưa cơm vào phòng cho con đây.
"Mẹ của Thẩm Tinh Nguyệt - Khương Trinh vừa khẽ trách móc, vừa lo lắng đỡ lấy cô.
Tần Nguyệt mỉm cười, thấp giọng nói:"Mẹ ơi, con chỉ bị thương ngoài da thôi, đã khỏi lâu rồi, không phải bác sĩ có nói lúc trước con hôn mê lâu như vậy là vì thiếu máu nghiêm trọng sao? Những vết thương nhỏ kia không có gì đáng ngại, nếu như con cũng cứ mãi nằm trên giường, không bị bệnh cũng thành có bệnh.
"Khương Trinh nhìn sắc mặt cô đã khá hơn nhiều, cũng không dám nặng lời, miệng há ra, ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng nói:"Thượng Bằng và Dung Nguyệt đã về rồi.
"Tần Nguyệt ngẩn ra, bây giờ mới hiểu được Khương Trinh đang lo lắng điều gì.
Nếu là Thẩm Tinh Nguyệt trước đây, tất nhiên không thể nhìn nổi cảnh tượng ấy.
Nhưng bây giờ Tần Nguyệt thì khác, họ như thế nào chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần không làm hại đến cô, thì mặc kệ cho họ làm loạn.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhớ ra nguyên nhân cái chết của Thẩm Tinh Nguyệt, Tần Nguyệt thực sự không nhịn nổi cơn tức này.
Tần Nguyệt liếc nhìn người đang từ cầu thang đi xuống, cô nghiêm mặt nói:"Quay về cầu hôn à?"Nói xong, cô gật đầu như thật:"Cũng nên kết hôn rồi, dù sao Dung Nguyệt cũng là thiên kim của nhà họ Thẩm, cứ theo Thượng Bằng mà không có danh phận như thế cũng không tốt, truyền ra bên ngoài cũng làm nhà họ