Tố Linh hốt hoảng ngồi xuống dìu Hạ Nhược Hy đứng dậy, phủi phủi quần áo cho cô, thấy đầu gối cô bị thương chảy máu liền kinh hãi lo lắng.
Ánh mắt tức giận nhìn đến Á Hiên nghiến răng quát:
"Cô làm cái trò gì vậy hả? Có tin tôi báo với bà cả cô cố tình làm cho mợ cả bị ngã không?"
Á Hiền bày ra dáng vẻ ngơ ngác nhìn xung quanh, như bản thân là một người hiền lành bị vu oan giá hoạ.
Đúng là chủ nào tớ nấy, cá mè một lứa, tâm địa độc đoán như nhau.
"Tôi có làm gì mợ cả sao? Là cô trông nơm mợ ấy không cẩn thận khiến mợ ấy bị té, bây giờ lại đổ lên đầu tôi?"
Tố Linh giận đến phát run, lập tức sấn đến đẩy Á Hiên ngã xuống đất.
"Cái đồ vừa ăn cướp vừa la làng, đừng tưởng mợ cả đang bị bệnh mà muốn làm gì thì làm, tôi sẽ báo cáo với bà cả chuyện này, cô chuẩn bị chờ trừng trị đi!"
"Làm gì vậy?"
Nguyệt Liên đỡ ả hầu cận của cô ta đứng dậy, trừng mắt với Tố Linh.
"Muốn méc thì méc đi! Cô chỉ là một con ở, trông nom chủ không xong còn bày đặt đổ tội cho người khác."
Sau đó, cô ta nhếch môi đắc thắng cúi người thì thầm vào tai Tố Linh.
"Hơn nữa chủ tử của cô còn là một kẻ điên, nghèo hèn, ngu ngốc, không có một chút địa vị nào trong cái nhà này để lấy lòng bà cả cả.
Cô đi theo cô ta sẽ chịu thiệt thòi rất lớn, chi bằng… trở thành người của tôi đi, tôi sẽ chi một khoản tiền lớn đều đặn mỗi tháng cho cô, chỉ bằng một công việc đơn giản là báo cáo động thái hàng ngày của Hạ Nhược Hy mà thôi!"
Tố Linh ngớ người với lời nói của cô ta.
Cô không phải là một kẻ thấy tiền là mù con mắt, bị dẫn dụ dễ dàng như vậy.
Chỉ là cô bất ngờ với tâm địa xấu xa của Nguyệt Liên đối với Hạ Nhược Hy.
Lùi bước nắm chặt tay Hạ Nhược Hy, Tố Linh hơi hoảng.
"Tôi chỉ có một chủ tử duy nhất là mợ cả.
Mợ tư đừng nên lôi kéo làm chi cho mệt, cô cũng đừng nên tính kế sự gì thêm nữa, kẻ ác không thể trường tồn đâu!"
Nói rồi, Tố Linh liền đưa Hạ Nhược Hy đi khỏi mắt của Nguyệt Liên tránh có thêm những mối hoạ ập đến.
Nguyệt Liên nắm chặt tay thành đấm, tức giận ngút ngàn.
Ả tận miệng mời Tố Linh, cho cô ta một khoản tiền lớn hàng tháng hậu hĩnh, ấy mà cô ấy lại thẳng thừng từ chối, còn mở miệng cảnh cáo mình.
"Đúng là con ả không biết điều!"
Á Hiên thấy cô ta tức giận, trong lòng cũng nổi lên sợ hãi.
Thường là mỗi lần Nguyệt Liên tức giận đều lôi cô ta ra làm bia đỡ đạn, nên nhanh trí nghĩ ra một kế sách vẹn toàn kỳ mỹ cho Nguyệt Liên, vừa tránh chuyện Tố Linh mách bậy về chuyện ban nãy, vừa thành công hãm hại cô ấy.
Nghe xong, Nguyệt Liên gật gù tán thưởng, ánh mắt chứa đầy thích thú cùng hiểm độc.
Để xem qua hết hôm nay, hai chủ tớ của Hạ Nhược Hy sẽ ra sao đây.
Đến chiều tối liền có chuyện xảy ra.
Nguyệt Liên trình báo với mọi người rằng cô ta bị mất sợi dây chuyền mạ bằng vàng và kim cương vô cùng đắt giá, gia truyền của nhà cô ta.
Bởi giá trị của nó rất cao nên làm cho cả Mặc gia xào xáo.
Nghe con dâu mất đồ quý, Lưu Nhã tiếc hùi hụi trong lòng mặc dù đó không phải đồ của bà ta, bảo:
"Con nghĩ lại xem đã bỏ đi đâu rồi! Giá trị của nó có thể mua cả chục căn biệt thự đấy!"