Tối đến, cô ôm anh cứng ngắc, như sợ giuộc anh mất, trong lòng trăm bề lo lắng đến khi ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn nhăn lại.
Mặc Đình Phong chưa ngủ nhìn chằm chằm cô, từ chiều anh thấy cô rất lạ, chẳng biết trong lòng cô có tâm sự gì mà không nói ra với mình.
Giữa đêm Hạ Nhược Hy gặp ác mộng thấy anh đang tay trong tay với một cô gái xinh đẹp khác, trên người bọn họ là bộ lễ phục cô dâu chú rể, dưới khán đài, biết bao nhiêu lời chúc phúc của mọi người.
Cô lúc này hoảng sợ vô cùng, trái tim nhói đau cực độ, chạy lên ngăn cản anh, bị anh căm ghét đẩy xa, còn bị những người ở đây không ngừng xỉ nhục.
Tinh thần cô bấn loạn, ngồi bệt xuống đất, hai tay ép chặt tai mình, hét thật lớn.
Nghe tiếng hét của cô, Mặc Đình Phong giật mình tỉnh ngủ, lay người cô dậy.
Thấy khoé mắt của Hạ Nhược Hy không ngừng rơi lệ, anh xoay cô về phía mình, vuốt đi những sợi tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm trên mặt cô, cổ cô, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Nhớ đến anh trong giấc mơ rất căm ghét mình, khác một trời một vực với dáng vẻ bây giờ, cô oà khóc lên, miệng liên tục nức nở:
"Đừng mà, đừng bỏ em, hức!"
Mặc Đình Phong ôm lấy cô vỗ về, khá căng thẳng khi thấy cô khóc thương tâm như vậy.
Tai luôn nghe một câu nói "đừng bỏ em" lập đi lập lại cả chục lần.
Nếu anh có thể nói chuyện được anh sẽ nói với cô rằng anh sẽ không bỏ cô đi đâu hết, nhưng căn bản anh chẳng thể nói chuyện, còn có… anh và cô nào có thể bên nhau đến suốt đời được.
Mặc Đình Phong bây giờ mới nhận thức được vì cô, anh đã cần cuộc sống hơn rồi.
Cúi đầu hôn nhẹ lên trán Hạ Nhược Hy, anh vuốt ve má cô, để cho cô có cảm giác an toàn.
Mặc Đình Phong luôn không muốn có tình cảm với cô vì đối với anh thứ đó không cần thiết, trước giờ luôn tìm mọi cách tránh xa, nhưng từ khi cô xuất hiện, anh cho dù có muốn giữ khoảng cách cũng không thể thực hiện.
Cô chỉ là một cô thiếu nữ mười tám tuổi, cách anh đến mười tuổi, tính tình rất trẻ con.
Đôi lúc vui vẻ cười rất nhiều, đôi lúc buồn cũng khóc rất to.
Một con người đơn giản nhưng đối với anh thì rất có sức hút.
Hạ Nhược Hy khóc đến mệt mỏi, không còn hơi sức nữa, một lần nữa thiếp đi.
Riêng Mặc Đình Phong là không thể ngủ, trằn trọc trong đêm dài.
Thời gian hai tháng nói là dài nhưng đối với Hạ Nhược Hy ngắn ngủi trong chớp mắt.
Hai người không hề thân mật với nhau, quan hệ vẫn không rõ ràng như vậy.
Hà Vân Phi lúc này không buồn trông chờ vào cô nữa, mà tìm ra một tiểu thư của một nhà hào môn giàu có trong thành phố để cho con trai xem mắt.
Mặc Đình Phong bây giờ đã công khai trước giới truyền thông, nên chuyện xem mắt đương nhiên dễ dàng hơn cho dù anh bị câm và đã có một người vợ.
Chuyện này Hà Vân Phi thương lượng với Mặc Đình Phong cũng như không.
Anh đây không phải là người muốn lấy nhiều vợ, có tính đào hoa như vậy.
Với anh chỉ có Hạ Nhược Hy là xứng đáng làm vợ mình, người phụ nữ khác có ra sao cũng không thể thay thế cô được.
Biết rằng nói với Mặc Đình Phong, anh sẽ không chấp thuận, bà liền nhờ đến Hạ Nhược Hy khuyên nhủ anh.
Hạ Nhược Hy thấy bản thân như một trò cười, bị ép phải cưới vợ cho chồng.
Nhưng cô nào có lựa chọn khác, nếu làm trái ý Hà Vân Phi lại đem Hạ gia ra uy hiếp cô.
Nhưng nói không chừng Mặc Đình Phong lấy người phụ nữ khác sẽ tốt hơn cô, anh cũng có thể cùng cô ấy sinh con, không như một người phụ nữ vô dụng như cô, anh không muốn đụng chạm.
Buổi tối, Hạ Nhược Hy vẫn như thường ngày, xuống bếp nấu ăn cho Mặc Đình Phong nhiều món ngon, tuy nhiên tâm tư không hào hứng như mọi ngày.
Dọn cơm lên phòng cho anh, cùng anh ngồi đối diện nhau dùng bữa.
Anh ăn rất ngon nhưng cô cứ ngồi thừ đó nhìn bát cơm suy nghĩ nên mở lời với Mặc Đình Phong thế nào.
Bỗng một miếng thịt được