Hạ Nhược Hy tỉnh lại thì chỉ thấy Tố Linh đang bên cạnh mình, sắc mặt hiện lên buồn bã, có lẽ vì cô không thấy người thật sự mình muốn nhìn thấy, cho nên ăn uống không được ngon miệng, nằm dật dựa suốt ngày.
"Chị đang nghĩ gì vậy?"
Đang nằm nhìn ngoài cửa thả hồn vu vơ, Hạ Nhược Hy chợt giật mình khi nghe tiếng nói trong trẻo của cô gái, quay lại nhìn bất ngờ.
"Mặc Nhi, sao em ở đây?"
Mặc Nhi mỉm cười với cô mà trả lời:
"Em đến thăm chị dâu của mình không được sao?"
Hạ Nhược Hy vẫn tròn mắt ngạc nhiên, Mặc Nhi tuy vai vế nhỏ hơn cô nhưng cô ấy bằng tuổi với cô.
Vừa rồi hoàn thành khoá học nên về nước chơi một khoảng thời gian, tháng trước cô ấy đã bay qua Anh du học, không biết tại sao bây giờ lại trở về đây.
Mà Mặc Nhi có vẻ né tránh, không muốn giải thích với Hạ Nhược Hy vấn đề này.
Cô ấy bảo rằng bản thân sẽ không đi du học nữa mà học ở trong nước luôn.
Mặc Nhi rất đáng yêu và dễ mến nên cô nghe tin này rất vui mừng.
"Chị cả, nghe Tố Linh bảo tình trạng của chị khá nặng, sao lại ra nông nỗi này?"
Nghe cô ấy hỏi, Hạ Nhược Hy ngại ngần gãi đầu, chẳng biết trả lời thế nào, nếu nói cô vì anh sẽ lấy vợ khác nên trở thành một con ma men thì mất mặt quá.
Mặc Nhi thuận miệng nói thế nhưng thực chất cô ấy đã biết sự thật từ Tố Linh.
Nhìn chị dâu nằm trong bệnh viện, khuôn mặt tiều tụy thế này, cô ấy cảm thấy thật đau lòng.
Nhìn người đàn ông của mình ở bên người phụ nữ khác, cô ấy đã trải qua… Nó rất đau, cho nên cô ấy rất thông cảm cho Hạ Nhược Hy, nắm lấy tay cô khuyên nhủ.
"Chị đừng buồn, em tin anh cả sẽ không làm như thế đâu, chị cũng thấy đó, anh ấy chỉ gần gũi với một mình chị, em chưa bao giờ thấy anh ấy tiếp xúc với với người phụ nữ nào khác cả.
Em tin có một ngày anh ấy sẽ chịu chung sống vợ chồng với chị thôi!"
Nghe Mặc Nhi khuyên nhủ, trong lòng Hạ Nhược Hy cũng nhẹ nhõm hơn, e ngại hỏi cô ấy:
"Vậy… em có thấy anh ấy ở đâu không?"
Còn nhớ lúc trước khi đau đến ngất đi, mắt cô thấy được bóng dáng của anh, bàn tay anh ấm áp đỡ lấy eo cô, sắc mặt anh rất lo lắng, thế mà bây giờ anh ở đâu rồi?
Nghe Hạ Nhược Hy hỏi, Mặc Nhi cười cười trêu cô:
"Chị là đang nhớ chồng đó à? Tên anh trai mặt lạnh đó chị cũng yêu say đắm thật?"
Cô ngại đến đỏ mặt, đánh nhẹ vào tay Mặc Nhi một cái vờ tỏ ra hung dữ.
"Đừng có chọc chị, anh ấy là chồng chị chẳng nhẽ bắt chị không được yêu anh ấy?"
"Haha, chị thừa nhận rồi nha, em phải nói lại với anh cả mới được, rằng chị cả rất yêu anh ấy, vì ghen chuyện anh ấy lấy vợ khác mà uống rượu đến loét bao tử, còn tự thừa nhận yêu anh ấy nữa!"
Hạ Nhược Hy vừa tức vừa ngại, ngồi phắt dậy túm lấy tay của Mặc Nhi, điệu bộ hùng hổ.
"Em dám nói thì đừng nhìn mặt chị nữa nhá!"
"Xem chị ngại đỏ chói mặt kìa, haha!"
Hai chị em cứ đùa vui bên trong phòng, không hề biết bên ngoài đang có một người hiện diện nhìn chằm chằm họ.
Mặc Đình Phong tay nắm chặt tay cầm cửa, chẳng biết