Sáng hôm sau Hạ Nhược Hy cử động người thức giấc, bỗng cảm nhận một lực đạo mạnh mẽ siết chặt eo mình ngăn cô động đậy, bừng tỉnh mở mắt, ánh nhìn đầu tiên là thấy khuôn mặt phóng đại của Mặc Đình Phong liền giật mình.
"Anh không đi làm sao?"
Mặc Đình Phong bị làm phiền khó chịu ra mặt, vì cô mà hôm qua đến khuya khoắt anh mới có thể chợp mắt, khó tính là vậy nhưng vẫn lắc đầu đáp lại cô, Hạ Nhược Hy bây giờ nhớ lại tay anh bị thương nặng chắc là muốn tạm nghỉ ngơi.
Nghĩ đến hôm nay có anh ở nhà, là lá chắn bảo vệ không để người khác có cơ hội làm hại mình, cô mừng thầm, Mặc đại ác ma mà mọi người sợ sẽ bảo vệ một mình cô.
Thấy nụ cười đắc ý có phần mưu mô trên môi Hạ Nhược Hy, Mặc Đình Phong nheo mày, cô để ý được biến chuyển đó khôi phục lại bình thường ôm chặt người anh.
"Ngủ tiếp nào, em cũng còn buồn ngủ lắm!"
Thế là hai vợ chồng họ ôm nhau ngủ đến trưa trời mới chịu tách nhau dậy.
Cảm nhận đầu tiên của cô sau khi thức giấc là là đói muốn rã ruột.
Vệ sinh cá nhân xong thì mở cửa phòng ra ngoài, lò mò nhìn trước nhìn sau xác nhận không có ai mới chạy tọt xuống.
May là phòng bếp lúc này chẳng có ai, cô nhanh tay lấy bát đũa múc đủ thức ăn cho anh và cô xong rồi quay người lại đi lên phòng, chợt giật mình trượt tay toang đánh rơi mâm thức ăn, cũng may quản gia Hứa kịp thời đỡ tay cô nên mâm thức ăn không bị đánh rơi xuống đất.
Ngỡ ngàng một lúc, Hạ Nhược Hy mới lên tiếng:
"Quản gia Hứa, cảm… cảm ơn dì!"
Bà khẽ mỉm cười với cô.
"Mợ cả, việc này mợ sai Tố Linh làm là được rồi!"
Hạ Nhược Hy ái ngại trước mặt bà, cô đâu có thời gian đi tìm Tố Linh.
Đối với cô ngoài trừ căn phòng của mình và Mặc Đình Phong ra, mọi nơi khác đều có nguy hiểm rình rập.
Bà nhận thấy nét lo lắng trên mặt cô, động viên:
"Mợ đừng lo lắng thoái hoá.
Tôi tin mợ không phải loại người như vậy, rồi sự thật sẽ sớm lộ diện thôi!"
"Dì… dì tin con thật sao?"
Quản gia Hứa gật đầu, bà rất có thiện cảm với Hạ Nhược Hy, bà tin cô trong sạch.
Biết thêm có một người tin tưởng mình, cô cảm động muốn bật khóc.
"Cảm ơn dì đã tin tưởng con, con cứ ngỡ chẳng một ai tin con nữa chứ!"
Bà cười ra tiếng bảo:
"Mợ ngốc quá!"
Lúc này đằng sau lưng cô vang lên tiếng nói:
"Còn có em tin tưởng mợ nữa mà!"
Tố Linh tinh nghịch chạy thật nhanh lại chỗ Hạ Nhược Hy, ôm vai cô động viên.
"Cho nên mợ đừng có lo gì cả, mợ phải thật mạnh mẽ để chiến đấu với người xấu đến cùng, em tin tưởng mợ làm được!"
Những lời nói này tiếp thêm động lực mạnh mẽ cho Hạ Nhược Hy, cô khẽ gật đầu, lộ rõ kiên định.
"Vậy mợ lên lầu đây, tạm biệt hai người!"
"Để con đem cơm lên phòng mợ cho."
"Không cần đâu, để mợ được rồi!"
Cô nhìn xung quanh một lượt rồi bắt đầu đi lên lầu.
Nhìn cô đi khuất rồi, Tố Linh lo lắng than ngắn thở dài với quản gia Hứa.
"Mợ cả hiền lành như vậy lại dính vào chuyện này, con sợ mợ sẽ bị xử phạt tàn khốc.
Dì Hứa, dì có cách nào có thể giúp mợ không, con xin dì đấy!"
Bà đưa tay lên xoa xoa đầu cho bớt căng thẳng.
"Dì cũng chỉ là thân phận người làm thôi, nào có thể giúp gì được cho mợ cả, chỉ cầu mong sự thật sớm phơi bày trả lại trọng sạch cho cô ấy mà thôi!"
Hạ Nhược Hy mang cơm đến phòng mình, chẳng may phát hiện thấy Mặc Kiến Minh từ xa, vẻ mặt đang hầm hầm ở gần đó, tay chân cô bắt đầu bủn rủn, quay người đi thật nhanh về sau, thấy Mặc Đình Phong từ thư phòng bước ra, cô nhanh tay kéo lấy anh ép vào tường, để tay ra hiệu im lặng.
Mặc Đình Phong tự