Giọng nói của hai người phụ nữ vang lên rõ ràng trong không gian, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Ngay cả cha và mẹ của Nguyệt Liên khí thế bắt người ban nãy đã biến mất không dấu tích.
Người phản ứng đầu tiên là Lưu Nhã, bà ta đi đến túm tóc Nguyệt Liên, quát to:
"Được lắm con hạ tiện này, mày dám phản bội con trai tao hả? Còn mang nghiệt chủng của người đàn ông khác dàn dựng lừa người, tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Bà Nguyệt chứng kiến con gái bị túm tóc, liền chạy đến cứu Nguyệt Liên.
"Người đàn bà điên này, bỏ con tôi ra mau!"
Lưu Nhã bây giờ còn nổi cáu hơn cả hôm qua rượt giết Hạ Nhược Hy, sức vô cùng mạnh, đè Nguyệt Liên xuống đất, liên tục tát cô ta.
"Đồ đàn ba lăn loàn trắc nết, dám cắm sừng con trai tao, xem thường cả Mặc gia này!"
"Mẹ!"
Mặc Kiến Minh lên tiếng ngăn bà tiếp tục đánh Nguyệt Liên bà liền mắng ngay cả cậu ta.
"Con còn bênh vực nó?"
"Không phải đâu mẹ, con cần nói chuyện rõ ràng!"
Thấy con trai nghiêm túc như vậy, Lưu Nhã đứng dậy nép sang một bên để anh đối diện với Nguyệt Liên, nét mặt cậu lộ rõ thất vọng tràn trề.
Nhếch môi cười chua xót.
"Nguyệt Liên, cô nói xem suốt bốn năm qua có lúc nào tôi đối xử tệ bạc với cô không? Tôi yêu thương cô đến mức biết rằng cô không thể có thai nữa tôi đã tự hứa với lòng sẽ sống cùng cô cả đời, không lấy bất kì ai làm vợ nữa, nào ngờ… bên ngoài cô còn có người đàn ông khác.
Nguyệt Liên, rốt cuộc cô xem tôi là gì?"
Nguyệt Liên gục dưới đất khóc nấc lên, cô ta nghe những lời này cảm động vô cùng, không ngờ người chồng này của cô ta lại tốt với mình như vậy, thế mà cô không biết trân trọng bỏ lỡ.
"Em… em xin lỗi anh, làm ơn cho em một cơ hội duy nhất thôi, em hứa sẽ sửa đổi mà."
"Vô ích thôi, tình nghĩa vợ chồng của cô và tôi đến đây chấm dứt.
Từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì nữa.
Thủ tục ly hôn tôi sẽ gửi đến Nguyệt gia vào ngày mai!"
Nói rồi Mặc Kiến Minh lạnh lùng quay người đi lên phòng, mặc kệ tiếng kêu rên thảm thiết của Nguyệt Liên.
"Kiến Minh, anh đừng đi mà Kiến Minh, là em sai, cho em cơ hội đi, làm ơn!"
"Có thôi đi không?"
Ông Nguyệt trầm mặt nảy giờ ngay lúc này lên tiếng, bây giờ ông ta cảm thấy rất xấu hổ khi đối diện với đại gia đình Mặc gia.
Ban nãy còn hùng hổ muốn bắt người nhưng bây giờ thì đã biết được, thì ra đứa con gái ông ta tin yêu chính là loại phụ nữ không ra gì.
Ông Nguyệt không thương tiếc, dán cho Nguyệt Liên một cái bạt tay thật mạnh trước mặt mọi người.
"Có một đứa con như mày đúng là xấu hổ quá mà!"
Bà Nguyệt nước mắt ngắn dài ngăn cản.
"Sao ông lại đánh con gái của chúng ta chứ?"
"Bà im đi, con hư đúng là tại mẹ, chính bà từ nhỏ đến lớn nuông chiều nó khiến nó thành hạn người hư đốn như này, bà chính là người chịu trách nhiệm nặng nhất!"
Bị chồng chửi thế, bà Nguyệt đúng thật không có lý do nào phản kháng, ôm con cúi mặt.
Ông Nguyệt thật sự quá mất mặt,