Hạ Nhược Hy lại bị anh làm cho sững người, không phòng bị trước, cảm giác môi mình đang bị răng anh cấu xé dữ dội, cô mới ý thức được giãy nãy phản kháng.
Thế nhưng Mặc Đình Phong ôm cô rất chặt, chặt đến xương hông cô đau nhói, anh như muốn cùng cô hoà làm một.
Môi va chạm với môi cô không muốn tách rời.
Đẩy cánh cửa mạnh mẽ đóng rầm lại, Mặc Đình Phong ép Hạ Nhược Hy chặt chẽ lên cửa, động tác hôn mạnh mẽ không ngừng môi răng quấn quýt, nuốt hết mật ngọt từ miệng cô.
Hạ Nhược Hy bị hôn đến đầu óc lờ mờ, không thể thở được, phản kháng dần yếu ớt, chân không còn đứng vững, khó thở ngọ nguậy khiến anh buông môi cô ra một chút, khó khăn thở hổn hển, giây sau lại bị người đàn ông xấu xa cưỡng hôn, một tay anh giữ lấy eo cô, còn tay còn lại ôm mặt cô ấn cho nụ hôn sâu thêm.
Dần dần, Mặc Đình Phong chuyển chỗ, hôn thỏa thích đôi môi mềm mại kia rồi, anh cúi xuống hõm cổ mịn màng, không biết thương hoa tiếc ngọc, vừa hôn vừa cắn để lại vô số dấu đỏ ái muội.
Hạ Nhược Hy vì đau mà phát ra tiếng kêu nhẹ, đôi mắt óng ánh nhiễm sương mơ màng, vô tình gợi ra sự quyến rũ chết người, đối với Mặc Đình Phong như bị châm thêm lửa trong người.
Toàn thân anh nóng nảy như có lửa đốt, cởi phanh toàn bộ cúc áo dần lộ ra cơ ngực săn chắc, theo đó là từng múi bụng hết sức quyến rũ.
Hạ Nhược Hy thoáng chốc bị mê hoặc bởi cơ thể hoàn mỹ này, khí tức mạnh mẽ kia thu hút cô ngây ngô nhìn đến đỏ mặt.
Mặc Đình Phong một lần nữa cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại, ép người cô gần lùi đến giường, hai người ngã đè lên nhau, gần gũi đến độ có thể nghe được nhịp tim đập loạn của cả hai.
Và cũng vì rất gần, bụng của Hạ Nhược Hy cảm nhận rõ sức nóng bỏng của vật tượng trưng cho đàn ông đang chĩa vào bụng mình, hoảng sợ lắc đầu.
Tay anh đang tiến gần đến người cô toang muốn cởi áo của cô ra, Hạ Nhược Hy liền nắm chặt tay anh lại, lên tiếng nói yếu ớt:
"Mặc Đình Phong, anh đã ép em ly hôn rồi bây giờ anh còn muốn cái gì?"
Bàn tay đang bị Hạ Nhược Hy giữ chặt bỗng rời khỏi tay cô xoa nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp khả ái, ánh mắt Mặc Đình Phong lúc này rất thâm tình, ẩn giấu biết bao nhiêu lời khó nói.
Khuôn mặt này anh ghi nhớ tận sâu trong đầu, nghĩ đến mãi mãi sẽ không còn nhìn thấy nó nữa là Mặc Đình Phong như muốn phát điên.
"Nhược Hy!"1
Một tiếng gọi trầm ấm dễ nghe, chứa biết bao nhu tình phát ra, không phải cô tận mắt thấy được tiếng nói phát ra từ miệng Mạc Đình Phong, cô cũng sẽ không tin đây là sự thật.
"Đình Phong, anh… anh biết nói chuyện, anh…"
"Nhược Hy, anh muốn em!"
Câu nói vừa rơi khỏi miệng Mặc Đình Phong liền ấn đôi môi mình xuống, lại hôn cô.
Nụ hôn lần này của anh không táo bạo như lần trước mà có phần nhẹ nhàng, sâu lắng hơn mang theo tia nâng niu trân trọng.
Anh muốn em, muốn tất cả những gì thuộc về em.
Cả tình yêu của em và cả cơ thể này…
Hạ Nhược Hy vẫn còn ngơ ngác to mắt mặc cho anh hôn, trong đầu cô cứ nghĩ đến câu nói vừa rồi.
"Anh muốn em!"
Nói cứ lập lại hàng chục lần liên tục.
Anh thật sự muốn cô, thái độ này của anh chân thành quá! Anh thật sự cũng có tình cảm với cô, vậy tại tại sau từ ban đầu anh cứ mãi né tránh, còn có muốn cô ký vào tờ đơn ly hôn?
Khi Hạ Nhược Hy hồi phục lại thần trí cũng là lúc bộ đồ trên người bị Mặc Đình Phong gỡ bỏ thẳng thừng quăng xuống sàn, cảm giác lạnh toát bất ngờ làm cô lạnh sống lưng run rẩy.
"Đình Phong, anh…"
Mặc Đình Phong tiếp đó cũng cởi hết toàn bộ quần áo trên người, ánh mắt nhìn cô cháy bỏng, từng tế bào trong cơ thể thôi thúc anh chiếm lấy cô gái trước mặt này.
Anh hôn xuống quanh