Tháng tám ở Vũ Hạ rất mát mẻ, không chỉ do thời tiết mà nơi đây còn là một khu nông thôn nên rất trong lành.
Nhộn nhịp nhất là ở khu chợ của thôn.
Ở đây tuy không đẹp đẽ xa hoa như thành thị nhưng bày bán vẫn rất nhiều đồ đạc và thức ăn, người dân cùng nhau chen chúc mua đồ khá thoải mái.
"Nhược Hy, hôm nay mới đi chợ đó à?"
Người đàn bà bán rau cười xởi lởi hỏi chuyện với cô.
Cô khẽ mỉm cười đáp lời:
"Vâng ạ, con chỉ sống một mình nên rất ít ra ngoài."
Dì bán cá kế bên cũng gật đầu nói thêm.
"Nhìn xem bụng con bé lớn thế kia, đi ra ngoài một mình nhiều đúng thật không tốt đâu.
À mà cho dì hỏi cái này con đừng buồn nhé, chồng con đâu mà để con sống một mình ở đây thế?"
Cơ mặt Hạ Nhược Hy cứng đờ, trong lòng thoáng chốc trĩu nặng, cố nặn ra một nụ cười, đáp lại bà ấy:
"Con ly hôn với chồng rồi!"
Vô ý động vào nỗi buồn của người khác, bà dì bán cá hơi áy náy.
"À dì hiểu rồi, nếu không hạnh phúc thì ly hôn cũng tốt, thời đại này không ai suy nghĩ tiêu cực về chuyện đó đâu.
Ấy mà hôm nay hàng lấy hơi bị nhiều, trưa trời rồi đống cá này vẫn còn nhiều thế này, hay là Nhược Hy, dì cho con một con cá chép, ăn cá này rất tốt cho thai nhi, con lấy đi!"
Hạ Nhược Hy làm sao dám nhận lấy ân tình này, cô lên tiếng từ chối:
"Dì Hanh, chỉ mới chín giờ sáng thôi chưa có trưa đâu.
Với lại đồ mua bán của dì sao con dám lấy không công được? Như thế thì ngại lắm!"
"Gì mà không công? Dì thương thì dì cho, dì cho đứa bé trong bụng con chứ đâu phải cho con đâu mà ngại?"
Cô mở ví của mình ra, miệng lên tiếng:
"Hay là con cá này bao nhiêu con gửi tiền cho dì nhé!"
"Thôi nào, dì đã bảo cho là cho, đừng có mà tiền bạc gì ở đây cả!"
Cô mỉm cười biết ơn, không ngớt lời cảm ơn bà ấy, bà dì kế bên cũng cho cô bó rau luôn không tính tiền, bảo nấu một nồi canh chua cá chép ăn rất tốt cho thai nhi.
Thật sự Hạ Nhược Hy rất biết ơn mọi người ở đây, toàn là người dân thân thiện, khác xa với thành thị xa hoa cô từng sống rất nhiều.
Vì nhà gần đây nên đi chợ xong, Hạ Nhược Hy đi bộ về nhà, có thai thì nên tích cực đi lại để sau này dễ sinh sản.
Bỗng thấy một chiếc xe ô tô sang trọng đậu trước mặt, liền biết đó là ai.
Bước xuống xe là bóng dáng của một người đàn ông anh tuấn.
Hứa Tần Lâm vẫy tay mỉm cười với cô.
"Nhược Hy, cả tuần rồi không gặp, bụng cậu to hơn rồi!"
"Vậy sao?"
Hạ Nhược Hy tiến đến đón tiếp Hứa Tần Lâm, bảo rằng ở ngoài rất nắng, cậu vào trong uống nước cho đỡ mệt.
Phải nói cô có một cuộc sống thuận lợi hiện tại đều nhờ vào cậu cả.
Nhớ đến nửa năm trước khi cô rời khỏi khách sạn kia không biết đi về đâu, trong khi cô lang thang trên con phố thì gặp được Hứa Tần Lâm.
Lúc ấy cô khóc rất nhiều, cô bảo không muốn sống ở thành phố nữa, cậu liền đưa cô đến đây, để cô bắt đầu có cuộc sống mới quên đi quá khứ đau thương.
Chẳng ngờ đến chuyện cô lại có thai.
Như thế cũng được, Hạ Nhược Hy sẽ có một đứa con nuôi dưỡng đỡ buồn, có động lực để sống tiếp tục.
Thường thì một tuần, Hứa Tần Lâm sẽ đến đây một lần thăm cô, để cô sống một mình không yên tâm chút nào, cậu cũng có đề nghị rằng sẽ thuê một cô giúp việc phụ giúp việc nhà cho Hạ Nhược Hy nhưng cô không chịu, chỉ muốn sống một mình.
Hứa Tần Lâm nhận thấy được Hạ Nhược Hy trầm tính hơn hẳn, ít nói, ít cười, cũng ít giao thiệp với người khác, hàng ngày cứ quẩn quanh trong nhà.
Mỗi khi đưa cô đi khám thai, bác sĩ cũng có đề cập đến tâm trạng của người mẹ không tốt, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé không ít.
Nhưng có làm gì cô cũng không vui vẻ cười một nụ cười tự nhiên nào, có khi chỉ gượng cười qua chuyện.
Có một ngày cậu ở qua đêm tại đây, hai phòng sát vách.
Hứa Tần Lâm trong giấc ngủ nghe thấy tiếng khóc vỡ vụn của cô gái, cũng đủ hiểu tối nào cô cũng sẽ khóc như vậy.
Có khi ngủ mơ vẫn gọi tên người đã làm cô đến bước đường này - Mặc Đình Phong.
Cô hận người đó, nhưng không thể phủ nhận cô yêu người đó rất sâu đậm, càng yêu sâu đậm thì cô càng đau khổ.
"Vừa mới đi chợ về sao? Để tôi xách cho cậu, ngồi nghĩ đi, hôm nay tôi sẽ trổ tài nấu ăn cho cậu xem!"
"Như thế thì phiền cậu quá, tôi có tay có chân tự biết nấu mà!"
Hứa Tần Lâm ấn người cô để cô ngồi xuống, cậu ra vẻ giận dỗi.
"Cậu là sợ thức ăn tôi nấu không ngon đó à? Nói cho cậu biết tôi được mệnh danh nấu ăn ngon nhất nhà đó nha! Vậy đi, để tôi nấu, cậu cứ ngồi nghỉ ngơi."
Nói rồi Hứa Tần Lâm xách thực phẩm vào phòng bếp bắt đầu chế biến.
Hạ Nhược Hy nhìn theo bóng cậu chỉ biết thở dài.
Cô đã làm phiền cậu nhiều rồi, cô không muốn cứ như thế, như rằng mình lợi dụng Hứa Tần Lâm vậy.
Thế nên trong buổi ăn, cô bắt đầu nói vào chủ đề này:
"Tần Lâm, tất cả mọi thứ mà tôi có được bây giờ đều là nhờ cậu, tôi rất cảm kích.
Tôi hứa rằng sau khi sinh con ra sẽ cố gắng đi làm, trả lại số tiền cậu đã tiêu tốn cho tôi.
Sau này cậu cũng đừng vì tôi mà tốn thời gian đến đây thường xuyên nữa, cậu còn có công việc, gia đình, cứ vì tôi tốn công tốn sức, tôi rất áy náy!"
Nghe cô nói những lời này, Hứa Tần Lâm rõ không vui, đặt đũa xuống bàn, cậu lên tiếng:
"Là tôi tình nguyện muốn giúp đỡ cậu không trông mong cậu trả lại cho tôi bất cứ thứ gì.
Tôi tin nếu là người khác, họ cũng sẽ làm vậy!"
"Nhưng như thế tôi rất ngại!"
Hứa Tần Lâm phớt lờ, dùng muỗng múc cho cô một khúc cá đã lấy hết xương, bảo:
"Cậu ăn nhiều vào