Mấy ngày này ngoại trừ bàn bạc công việc Mặc Đình Phong sẽ đến ngay bức tường này.
Đêm nào cũng phơi thây cho muỗi đốt.
Đúng như Hứa Tần Lâm nói, đêm nào cô cũng khóc, Mặc Đình Phong thật sự lo cho cô và đứa bé trong bụng, nhưng anh không có dũng khí gặp mặt cô lần nào nữa.
Kéo dài cho đến một tuần lễ, có người bảo với Hạ Nhược Hy rằng một tên đàn ông tối nào cũng đến nằm ngủ bên vách tường nhà cô, cô mới biết.
Vốn chỉ ở một mình, bụng mang dạ chửa, cô rất sợ nhưng cũng ngại làm phiền hàng xóm, quyết định hôm nay sẽ liền mình tận tay bắt kẻ xấu xa này.
Cô xách theo một cái cây lớn, chậm rãi đi đến bên hông nhà trong bóng đêm.
Quả nhiên thấy một người đàn ông đang tựa lên tường nhà mình trong bóng đêm không thấy rõ mặt, Hạ Nhược Hy bắt đầu nâng gậy dáng một cái mạnh xuống người tên đàn ông.
Mặc Đình Phong trong bóng đêm nhận thấy bóng dáng Hạ Nhược Hy đang tiến đến gần mình, không ngờ được, cô dáng một cước khiến anh đau thấu xương bật lên tiếng đau, cô lại tiếp tục muốn đánh người.
Cây gậy liền bị anh chụp lại quăng xuống đất.
"Nhược Hy, là anh!"
Giọng nói này…
…
Ánh đèn bây giờ đã chiếu rõ khuôn mặt của Mặc Đình Phong, sắc mặt Hạ Nhược Hy hầm hầm nóng giận lên giọng:
"Anh bị bệnh tâm thần hay sao mà cứ đến bên hông nhà tôi lấp ló suốt vậy?"
Mặc Đình Phong trầm mặt không nói lời nào, kéo dài suốt năm phút khiến Hạ Nhược Hy tức muốn phát điên, thẳng thừng đứng bật dậy đuổi người.
"Mời anh về cho, mong rằng về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa!"
"Nhược Hy!"
Mặc Đình Phong đứng dậy, anh bây giờ rất nghiêm túc suy xét lại mối quan hệ của mình và cô, cuối cùng anh đã đưa ra một quyết định mà chính anh cũng không tin tưởng vào mình:
"Hạ Nhược Hy, chúng ta quay lại đi!"
Hạ Nhược Hy sững người, ánh mặt chau lại khó tin, sau cùng thì tức giận.
"Anh coi tôi là món đồ vật lúc chán thì vứt lúc lại cần thì nhặt à? Mặc Đình Phong, tôi buông tay rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi!"
Mắt cô cay xè đỏ rực lên, giới hạn trong cô đã quá đủ.
Mặc Đình Phong biết anh đã gây ra cho cô tổn thương sâu sắc cỡ nào, muốn cô quay lại với mình là một việc khó nên anh sẽ quyết tâm đến cùng.
"Nhược Hy, có lẽ bây giờ em rất hận anh nhưng hãy nghĩ đến đứa bé trong bụng em, nó cần đầy đủ cha và mẹ.
Anh biết anh sai rồi, anh sẽ dành phần đời còn lại bù đắp cho em, được không?"
"Không!"
Hạ Nhược Hy thẳng thừng đáp trả.
Con của cô cô tự nuôi được, không cần phải có người cha nhẫn tâm như anh.
Tiếp đó cô mất hết bình tĩnh, tận tai kéo Mặc Đình Phong ra ngoài nhà mình, đóng sầm cửa lại khoá chốt.
Anh sợ cô bị động thai, nương theo sức lực của cô, tự khắc ra ngoài.
Anh lại trở đến bên hông nhà cô ngủ.
Bỗng dưng một dòng nước ào vào người Mặc Đình Phong khiến anh ướt sũng, hơi tức giận nhìn lên.
Thì ra Hạ Nhược Hy mở cửa sổ kiểm tra Mặc Đình Phong thật sự đã đi chưa, thấy anh chưa đi cô liền cho anh một chậu nước lạnh…
Tiếp đó đến hai chậu, rồi ba chậu…
Mặc Đình Phong quá bất lực, cuối cùng cũng đi khỏi nhà cô.
Hạ Nhược Hy nhìn theo bóng lưng Mặc Đình Phong rời đi, không biết sao lại càng khó chịu hơn, liên tục dậm chân tại chỗ bức bối.
…
Ngày hôm sau lương thực nhà Hạ Nhược Hy đã hết, cô đành đi chợ mua đồ thế mà không biết Mặc Đình Phong đến nhà mình từ lúc nào, nắp ở bên hông nhà thấy cô ra khỏi cửa, anh cũng len lén đi theo phía sau.
Khi đi bộ Hạ Nhược Hy đã thấy có vấn đề, chỉ là cô không muốn vạch trần, mặc kệ anh.
Thấy cậu trai trẻ cứ theo sau Hạ Nhược Hy, dì bán rau cất lời hỏi cô:
"Đây là ai vậy?"
Hạ Nhược Hy vừa lựa rau, thuận miệng trả lời:
"Là một tên tâm thần vừa trốn trại, cứ nấp bên hông nhà con!"
"Hả?"
Lời nói của cô khiến những người xung quanh chưng hửng nhìn chằm chằm Mặc Đình Phong, có vài người là hàng xóm của cô cũng đã nhận ra anh, chỉ trỏ nói này kia.
"Tên này là hôm qua tôi nói với cô đấy, hắn cứ len lén ngủ nên hông nhà Nhược Hy đó!"
"Tôi cũng có thấy qua nè!"
"Vậy à? Đẹp trai như thế mà bị tâm thần, thật uổng phí của trời