Hạ Nhược Hy đi đến phòng Hà Vân Phi, muốn cùng bà đi khám thai và đương nhiên Hà Vân Phi rất vui vẻ đồng ý.
Trong xe, bà thân thiết nắm tay con dâu, nói:
"Sáu tháng là đủ để biết giới tính của em bé rồi đấy, một lúc chúng ta siêu âm để biết giới tính của đứa bé nhé!"
Cô trầm ngâm suy nghĩ, sau cùng nói với bà:
"Mẹ ơi, đợi đến lúc sinh rồi chúng ta biết sao được không? Con muốn lúc đó sẽ thật bất ngờ!"
Hà Vân Phi nghĩ đây là ý kiến hay.
Bà không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nên đối với bà có cháu là đã vui rồi.
Bác sĩ đẩy gọng kính, thở dài nói với bà và cô về tình hình của đứa bé trong bụng.
"Thật đáng tiếc khi phải nói đứa bé trong bụng Mặc phu nhân không thể giữ được nữa.
Kết quả siêu âm cho thấy đứa bé đã bị bệnh đau nặng, nếu cứ muốn sinh ra đứa bé sẽ bị dị tật nặng nề!"
Câu nói của bác sĩ khiến Hạ Nhược Hy và Hà Vân Phi choáng váng, cô kích động đứng bật dậy.
"Tháng trước tôi khám thai nào có chuyện này, bác sĩ, có lẽ anh đã nhầm rồi!"
Nữ bác sĩ lắc đầu.
"Cô hãy cố bình tĩnh, bệnh này vào tháng thứ sáu của thai kỳ mới thấy rõ, những tháng trước em bé còn non, chưa thể thấy được đâu.
Hai người nên thảo luận với gia đình là nên giữ lại đứa bé hay không nhé! Nếu lựa chọn phá bỏ thai thì hãy nhanh lên, để đứa bé càng lớn sẽ càng khó khăn đấy!"
"Tôi hiểu rồi thưa bác sĩ!"
Hà Vân Phi thay cô trả lời, bà âm trầm bình tĩnh hơn cô rất nhiều, ra khỏi bệnh viện, Hạ Nhược Hy không kìm được nữa bật khóc.
"Mẹ ơi, con của con sao lại bị như vậy, con cảm nhận đứa bé rất tốt cơ mà, không phải như thế đâu!"
Bà vuốt lưng con dâu dỗ dành, khuyên cô:
"Đứa bé đã bị dị tật sinh ra chỉ làm khổ nó thôi! Nhược Hy, con phá bỏ nó đi con, sau đó con và Đình Phong hãy có một đứa bé khác được không? Xem.như đứa bé này không có duyên phận với chúng ta!"
Biết rằng sinh đứa bé ra sẽ làm nó khổ nhưng Hạ Nhược Hy thật không nở, cô đã mang nó tận sáu tháng trời, tình cảm đối với nó rất sâu nặng, làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy!
Bà đỡ cô vào trong xe, để cô tĩnh tâm hơn, bà bảo:
"Được rồi, con không cần nghĩ nhiều, chuyện này hãy hỏi Đình Phong, nó sẽ cho con câu trả lời tốt nhất, được không?"
Nghĩ đến anh, nước mắt cô lại giàn giụa rơi.
Cô nhận biết Mạc Đình Phong rất thích đứa bé này, đêm này anh cũng ôm bụng cô thì thầm to nhỏ với bé con, bây giờ đột ngột nói phải phá bỏ đứa bé, anh sẽ sốc thế nào?
Tám giờ tối, Mặc Đình Phong về đến nhà, vừa thấy cô trong phòng, anh đã vui vẻ hỏi hang tình hình khám thai.
Vẻ mặt Hạ Nhược Hy buồn bã khó tả, cả buổi chiều cô khóc không ngừng bây giờ mắt khá đau rát.
Cô không đáp lời khiến Mặc Đình Phong khó hiểu, nhận thấy điểm bất thường, anh nâng mặt cô lên kiểm tra.
"Nhược Hy, sao mắt em bụp hết thế này, em khóc sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mắt Hạ Nhược Hy lại bắt đầu cay, cô nhìn anh đang thương bật khóc.
Mặc Đình Phong hoảng hốt ôm cô vào lòng, anh hỏi:
"Chuyện gì thế em, ngoan nào đừng khóc, có anh ở đây rồi!"
"Đình Phong, hức!"
Hạ Nhược Hy nghẹn ngào không