Không lẽ nào vẫn là những kẻ đã bắt cô sáu năm trước? Nói như vậy nếu nghi ngờ của cô là đúng thì vẫn là Trương Tú Linh đã sai những kẻ này hãm hại cô? Nhưng cô đang ở đâu? Làm sao thoát khỏi nơi đây? Chắc chắn cô ngất đi chưa lâu, bởi máu trên đầu cô còn chưa khô lại hẳn.Vậy sa mạc còn có nơi như thế này? Làm sao để thoát khỏi nơi hoang vu vắng lặng này? Trong đầu Trương Tú Anh hàng loạt câu hỏi được đặt ra.
Gã đàn ông mang danh Đại ca đứng trước mặt cô.
Khuôn mặt bóng lưỡng của gã hằn lên nụ cười nham nhở.
Gã vặn nắp chai nước tu một ngụm sau đó cầm cả chai nước dốc lên đổ thẳng lên đầu
Trương Tú Anh.
“Tỉnh lại đi con nhóc!” Giọng gã không lớn nhưng trong một không gian kín trở nên rõ ràng, âm thanh vang vào các vách tường dội lại, có độ ngân nhất định.
Trương Tú Anh bị nước làm cho tỉnh táo, cô từ từ mở mắt nhìn Chu Tài.
“Mày là ai?” Trương Tú Anh cố nén đau, nhìn thẳng vào khuôn mặt nham nhở của Chu Tài, không chút sợ hãi.
“Tao là ông nội mày.
Đã vào tới đây rồi còn cứng đầu.
Để xem mày còn cứng đầu được bao lâu nữa.” Chu Tài ngồi xuống trước mặt Trương Tú Anh, đưa tay bóp lấy cằm cô đau điếng.
“Bỏ tạo ra! Mày muốn gì?” Trương Tú Anh hất mặt, cố gắng giãy cằm khỏi tay Chu Tài.
“Muốn gì à? Muốn cái mạng của mày” Chu Tài siết chặt bàn tay đang túm lấy cằm Trương Tú Anh.
Con người đào một vòng dừng lại trên cần cổ trắng ngần đang phập phồng thở của cô.
Gã nuốt khan.
“Ai thuê bọn mày hại tao?”.
“Dù sao sau hôm nay mày cũng chết