Nước mắt Trương Tú Anh ứa ra, cô dần dần mất đi ý thức, nằm ngất lịm trên đất.
Máu từ phía sau đầu còn chưa kịp lành lại bắt đầu chảy ra.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên nền đất loang lổ.
Gương mặt đã sưng phồng, khóe miệng vẫn còn vương vệt máu.
Chu Tài rút điện thoại, chụp liên tiếp mấy kiểu ảnh.
Sau đó gửi tới cho Trường Tú Linh, kèm theo dòng tin nhắn ngắn ngủi.
“Xong!, biết điều thì chuyển tiền” Kèm theo là dãy số tài khoản của hắn.
Xong việc với Trương Tú Linh, Để thuận tiện cho việc hãm hiếp Trương Tú Anh, Chu Tài rút dao cắt băng dính trói chân cô, cởi quần của cô ra.
Chiếc quần mới tụt được một nửa thì tiếng hét thất thanh từ trên vọng xuống khiến Chu Tải dừng lại động tác.
“Mẹ kiếp! chúng mày làm gì mà nhặng lên thế” Gã ngẩng đầu hét lên.
Chiếc đầu trọc lóc của Đầu Trọng thò xuống qua cửa hầm, nét mặt hắn hốt hoảng.
“Đại ca, không xong rồi, bão cát, bão rất lớn, gần tới chỗ chúng ta rồi”.
Chu Tài nghe được câu bão cát, hắn bật dậy nhanh như chớp tới chỗ cửa hầm hai giây sau hắn đã có mặt trên miệng hầm.
Nhìn đám bụi đang ngày một to dần phía đường chân trời, hắn sợ hãi.
Hét lên với hai tên đàn em.
“Mau lên tầng hai tòa nhà lúc nãy, nấp sau bức tường lớn” Chu Tài vừa nói vừa vợ ba lô tiền và mấy vật dụng vương trên đất.
“Còn cô ta?” Mặt Choắt hỏi.
“Kệ cô ta, cơn bão kia đi qua, chiếc hầm sẽ bị trôn lấp vĩnh viễn, cô ta có tỉnh lại thì cũng sẽ bị chôn sống dưới đó thôi.
Mau!”
Chu Tài vừa trả lời đàn em vừa chạy về phía tòa nhà đối diện.
Không khí lặng như tờ, không nghe bất kỳ âm thanh nào, một tiếng gió cũng không, cát bay đã át tất cả các âm thanh khác.
Cơn bão này sẽ rất lớn.
Hắn vốn sinh ra cũng ở vùng sa mạc, cả đời hắn chứng kiến không biết bao nhiêu Cơn bão, nhìn đám bụi đang lớn dần di chuyển với tốc độ chóng mặt phía xa, hắn biết cơn bão này sẽ rất khủng khiếp, nơi nó đi