Bão cát càng ngày càng gần, những hạt cát bắt đầu và vào người Thịnh Thiên Vĩ bỏng rát.
Chuông điện thoại đổ liên hồi.
Không nhìn số Thịnh Thiên Vĩ bật tai nghe bluetooth.
Không để đầu dây bên kia kịp nói Thịnh Thiên Vĩ đã trực tiếp nói.
“Nói!”
Người ở đầu dây bên kia dường như cảm nhận được sự gấp gáp trong lời nói của Thịnh Thiên Vĩ, anh ta liền nói ngắn gọn mấy câu.
Sau khi ngắt điện thoại, nét mặt của Thịnh Thiên Vĩ càng thêm tệ.
Mặc gió cát đang tới gần, anh lao đi điên cuồng tìm Trương Tú Anh.
Trong đầu Thịnh Thiên Vũ chỉ còn duy nhất hình ảnh Trương Tú Anh không biết ở nơi đâu.
Cô bị rơi vào hố cát lún? Có kẻ nào tấn công...!hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu thịnh Thiên Vĩ.
Chiếc giếng khoan bỏ hoang hiện ra trước mặt, Thịnh Thiên Vũ lao tới, quanh giếng không thấy bóng dáng của Trương Tú Anh.
Gió cát bắt đầu lớn dần, chỉ một thời gian rất ngắn nữa bão cát sẽ ập đến thật sự.Thịnh Thiên Vĩ nhanh chóng quan sát xung quanh khu vực giếng.
Cát nóng và vào tay anh bỏng rát, mặc kệ, anh lao đi căng mắt tìm kiếm Trương Tú Anh.
Anh đi ra rộng hơn xung quanh, bụi đã phủ dầy xóa đi vết chân, bất chợt Thịnh Thiên Vĩ nhìn thấy chiếc đèn pin của Trương Tú Anh lăn lóc bên một góc khuất.
Anh vội vã nhặt lên kiểm tra, đèn vẫn còn bật sáng tức là cô đã bật đèn để soi xuống chỗ khuất tối trong giếng.
Bức tường cạnh đèn còn vương lại một vệt máu đã khô.
Nét mặt Thịnh Thiên Vĩ tái đi, anh nhìn theo vết máu, sâu vào phía trong chiếc bộ đàm bị đập nát, mảnh vỡ đang bị cát dần bay lấp lên.
Thịnh Thiên Vĩ thở phào, ít nhất Trương Tú Anh không rơi vào hố cát lún.Với những dấu vết còn lại có thể thấy cô đã bị bắt đi.
Gió mạnh mang theo cát đã tới, Thịnh Thiên Vĩ không còn cách nào khác là nấp vào góc tường nơi vừa phát hiện ra chiếc bộ đàm của Trương Tú Anh.Anh phát hiện ra nơi đây