“Con biết, nhưng quan hệ của cô ấy và gia đình không tốt, họ coi cô ấy như cái gai trong mắt.
Mẹ cũng biết đấy, tới chín mươi phần trăm kẻ gây ra chuyện này là Trương Tú Linh, còn Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt có liên quan gì không thì con còn chưa rõ”
Lăng Quốc Thiên dừng đũa, anh xếp gọn đồ ăn lại.Vẫn là những món anh thích ăn thường ngày nhưng anh nuốt không trôi, chỉ cố gắng ăn cho qua bữa.
“Đã như vậy càng phải báo cho họ, cũng để tuyên bố thẳng với họ thái độ và hành động của chúng ta nếu tìm ra thủ phạm sẽ như thế nào? Lăng Duệ tức giận lên tiếng.
“Họ không cần con bé là việc của họ, việc của chúng ta vẫn phải có trách nhiệm báo với họ một tiếng.
Con bé từ khi gả vào Lăng gia đã là người của Lăng gia là con của ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ chăm sóc nó.
Trịnh Dục Tú nắm tay Lăng Quốc Thiên.
“Vâng, con tắm rửa xong sẽ báo cho họ”.
Lăng Quốc Thiên cầm túi quần áo từ tay Lăng Duệ, anh bước đi.
Ở bệnh viện hạng sang này phòng riêng giành cho người của Lăng gia lúc nào cũng được để riêng.Vừa là nơi điều trị bệnh khi cần, vừa là nơi làm các vật lý trị liệu của Lăng Quốc Thiên.
“Mẹ, mẹ hãy ở lại với cô ấy.
Con thực sự yêu cô ấy” Lăng Quốc Thiên nhìn thẳng vào mắt Trịnh Dục Tú nói với bà, sau đó quay người bước đi.
Trịnh Dục Tú nhìn theo bóng lưng cao lớn có phần cô đơn của con trai, mắt bà đã rơm rớm nước.
Phải mệt mỏi thế nào con trai bà mới thể hiện ra sự yếu đuối như vậy.
Cô gái này thực sự quá quan trọng với con trai bà.
“Bà ở đây, tôi đi gặp giáo sư John.” Lăng Duệ ấn Trịnh Dục Tú ép bà ngồi xuống hàng ghế để nghỉ ngơi.
Từ lúc tới đây bà vẫn luôn luôn đứng, đi đi lại lại không yên.
“Tôi đi cùng ông Trịnh Dục Tú cũng sốt ruột muốn biết tình hình cụ thể của Trương Tú Anh.
“Bà ở đây, nhỡ con trai quay lại không thấy ai, nó sẽ buồn.” Lăng Duệ xoa xoa tay vợ.
“Tôi quên mất.
Thế ông đi nhanh đi Mải mê muốn biết tình hình của Trương Tú Anh, Trịnh Dục Tú thiếu chút nữa thì quên mất lời dặn trước khi đi của Lăng Quốc Thiên, vẫn là chồng bà suy nghĩ thấu