“Ông bà thông gia,Về việc Tú Anh tới US làm việc, con bé dù sao cũng là người đã trưởng thành, Con nó có nguyện vọng được tự lập sống và làm những việc nó muốn chúng tôi không phản đối.
Lăng Gia không để cho con bé thiếu thốn bất cứ thứ gì, nhưng như vậy không có nghĩa là con bé sẽ sống như bình hoa di động trong nhà.
Nếu nó thích làm bất kỳ việc gì để cảm thấy được vui vẻ chúng tôi đều chấp thuận.
Con bé được gả vào Lăng gia thì Sống làm người của Lăng Gia chết cũng sẽ làm ma của Lăng Gia chúng tôi sẽ có trách nhiệm chăm sóc con bé”
Trịnh Dục Tú nói từng từ, giọng bà rất nhỏ nhưng rõ ràng, dứt khoát.
Giữa không gian tĩnh lặng của hành lang bệnh viện, mọi người đều nghe rõ từng từ bà nói.
“Về việc con bé có thù oán với ai hay không? Tôi cũng đang định hỏi ông bà thông gia điều đó.
Từ khi mất tích tới khi phát hiện ra con bé, Lăng gia chưa hề nhận được bất cứ một cuộc điện thoại hay thông tin nào liên quan tới việc đòi tiền chuộc hay bất cứ thứ gì.
Vì thế có thể khẳng định Con bé bị người ta bắt và giết không phải mục đích tống tiền.Vậy mục đích ở đây là gì? Tư thù cá nhân? Ai có thể oán hận mà ra tay độc ác với con bé như vậy? Ai có thể theo nó tới tận sa mạc xa xôi để hành động?
Lăng Duệ điềm tĩnh phản bác lại từng lời nói của Trương Vân Sơn.
Ông cũng giống vợ mình nói rất nhỏ nhẹ nhưng từng lời nói của ông rõ ràng, chậm rãi nhả từng chữ giữa hành lang vắng lặng.
“Chúng tôi xa con bé đã hơn sáu năm, làm sao biết được nó có thù oán với ai.”
Giọng Trương Vân Sơn có chút mềm mỏng hơn hẳn.
Mọi điều Trịnh Dục Tú và Lăng Duệ nói đều hợp tình hợp lý.
Khiến ông ta không thể cứ mãi tỏ ra cứng rắn được nữa.
“Hôm nay tôi mời ông bà thông gia tới đây, một mặt là báo cho ông bà biết về tình trạng của Tú Anh, dù