“Ông...!ông à? Có nhầm lẫn gì không? Hay là có kẻ nào ghép ảnh để hãm hại con gái chúng ta.”
Hàn Thu Nguyệt không thể tin được, bà ta luôn tin tưởng Trương Tú Linh vì thế không thể nào cô gái ăn mặc hở hang thác loạn trước mắt là đứa con gái yếu đuối nước mắt đang đầm đìa ngồi trước mặt bà ta được.
Trương Tú Linh từ nãy tới giờ nhìn chồng ảnh đã biết là mình coi như xong rồi, nghe được lời của Hàn Thu Nguyệt trong đầu cô ta như được khai thông.
Cô ta quỳ xụp xuống đất càng khóc to hơn.
“Ba, mẹ nhất định có người hãm hại con, đây không phải con xin ba, là kẻ nào đã đưa ảnh cho ba? Chắc chắn muốn hủy hoại gia đình ta, ba mẹ hãy tin con”
Trương Tú Linh khóc lóc thảm thiết, đôi mắt cô ta đã sửng đỏ, nước mắt chảy xuống như mưa.
“Nhìn lại xem là ảnh ghép hay ảnh thật?” Trương Vân Sơn lạnh lùng.
Trương Tú Linh vỡ đống ảnh giả bộ xem đi xem lại vừa xem vừa khóc to hơn.
“Ba, không lẽ nào là Trương Tú Anh, chị ta muốn hại con nên đã tự chụp những ảnh này rồi nói đó là con.
Ba đúng rồi, là Trương Tú Anh làm đó ba.” Trong đầu Trương Tú Linh chợt nảy ra một ý nghĩ, đằng nào Trương Tú Anh cũng chết rồi, không thể đối chứng được nữa, chi bằng đổ hết tội lên đầu chị ta.
“Mày thật hết thuốc chữa!”
Trương Vân Sơn nhìn một màn này của Trương Tú Linh, không kìm chế được mà giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.
“Ông! Sao ông đánh con!” Hàn Thu Nguyệt bị tiếng bếp của cái tát làm cho tỉnh lại, bà ta lao vào ôm lấy Trương Tú Linh, xót xa nhìn một bên má phồng rộp của cô ta.
“Không chừng đúng như lời Tú Linh nói thì sao?” Hàn Thu Nguyệt vẫn không tin người trước mắt là Trương Tú Linh, dù sao trước đây Trương Tú ANh cũng đã một lần lộ những ảnh kiểu này.
“Bà còn bênh nó! Bà có biết ai là người hại Tú Anh suýt chết không? Chính là nó đấy, tao không ngờ lại sinh ra một đứa độc