“Vậy, vậy còn gọi mấy người bạn tới đây được không? Mẹ yên tâm toàn những người bạn thân của con, họ sẽ giữ bí mật mà.
Mẹ!” Trương Tú Linh nằn nì.
Thực ra cô ta cũng đã lường trước về chuyện sẽ không được ra ngoài, nhưng cô ta quá hiểu mẹ mình.
Nếu nói thẳng ra muốn gọi bạn tới đây thì chắc chắn mẹ cô ta sẽ không đồng ý vì thế cô ta cần phải xin từ cái nghiêm trọng hơn sau đó xuống cái bớt nghiêm trọng như vậy Hàn Thu Nguyệt chắc chắn sẽ chọn một cái để chiều lòng cô ta.
Trương Tú Linh tiếp tục làm bộ mặt rầu rĩ.
“Chúng con đã có hẹn với nhau, nếu bây giờ Con không xuất hiện nhất định mọi người sẽ càng nghi ngờ hơn, con cũng đã từ chối các bạn ấy và nói rằng đang đi nghỉ dưỡng với mẹ, nhưng họ lại hỏi là tại sao lại là hai mẹ con đi với nhau không lẽ ba và mẹ đang xảy ra chuyện?
Chi bằng gọi họ tới đây chứng minh gia đình mình vẫn bình thường, chỉ là một chuyến nghỉ phép riêng giữa những người phụ nữ trong gia đình.
Mẹ thấy thế nào ạ? Nếu mẹ thấy ồn ào thì con có thể qua biệt thự bên cạnh.
Dù sao thì mùa này cũng vắng khách, biệt thự nhà mình cũng để trống mà mẹ.”
Thấy Hàn thu Nguyệt im lặng, Trương Tú Linh càng nói nhiều lý lẽ, cô ta biết trong lòng bà ta đã sớm thỏa hiệp.
Từ trước tới nay cô ta luôn biết cách để khiến Hàn Thu Nguyệt chiều theo ý muốn của mình như vậy.
“Hay là như thế này, con sẽ bảo các bạn con tới đây như những khách bình thường, thuê biệt thự bên cạnh, sau đó mẹ chỉ cần cho con sang đó chơi với các bạn là được.
Như vậy không ai nghi ngờ gì cả” Trong đầu Trương Tú Linh đã có tính toán.
Hàn Thu Nguyệt phân tích những lập luận của Trương