“Khỏi tiễn đi, cậu ở lại giải quyết đống lộn xộn.
này.
Nhớ giúp tiền của tôi sinh sôi đấy” Ngô Lệ Viện cười với Lăng Quốc Thiên rồi phất tay, thoải mái rời đi.
Có một điều mà tất cả những người ngồi đây đều không biết rằng Ngô Lệ Viện và Lăng Quốc Thiên có thời gian học cùng nhau tại nước ngoài, tuy không lâu nhưng quan hệ của họ rất tốt.
Lăng Quốc Thiên khi chưa bị tai nạn cũng là người đã ngầm ủng hộ Ngô Lệ Viện rất nhiều trong sự nghiệp.
Lần này, khi nghe anh nói Ngô Lệ Viện đã bất chấp mà ủng hộ người bạn tốt của mình.
Mặc dù cô cũng không hề biết chuyện anh giả vờ tàn phế.
Sự tin tưởng này trong một thế giới mà tiền tài quyết định mọi thứ là một điều vô cùng quý giá.
Điện thoại của Đoàn Đức vẫn không ngừng rung lên, vẫn là số của Vương Anh Anh, thư ký của hắn.
Đoàn Đức gắt gỏng bắt máy.
“Có chuyện gì?” Giọng hắn không kiềm chế được mà có phần lấn án âm thanh trong phòng họp.
“Chủ tịch, ngài vào ngày mạng xem tin tức.
Nếu được, ngài về ngay Liêu thị, mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi không thể làm gì được.” Giọng Vương Anh Anh gấp gáp trong điện thoại, là một thư ký kỳ cựu, nếu không phải việc quan trọng thì không làm khó anh ta được tới mức này.
Đoàn Đức chột dạ, vội mở tin tức ra xem.
Vì tiếng của Vương Anh Anh quá to nên những người ngồi cạnh Đoàn Đức cũng có thể nghe được một vài từ, họ cũng bắt đầu mở tin tức ra.
Tất cả đều ngạc nhiên tới tột độ, người nọ nhìn người kia truyền tai nhau cùng xem tin tức.
Sắc mặt Đoàn Đức đã trắng bệch hắn ngược nhìn gương mặt dung dung của Lăng Quốc Thiên đang ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị Lăng thị trước mặt mình liền hiểu ra được những thứ này từ đầu mà tới.
“Chủ tịch ngài xem chưa? Hiện giờ cổ phiếu của Liêu thị đã không còn cứu vớt được nữa, lượng bán tháo quá nhiều.” Vương Anh Anh vẫn chưa cúp máy.
“Mua vào nhiều nhất có thể”
Đoàn Đức gào lên qua điện thoại.
“Hiện Tại tiền ra đều phải có chữ ký của Lãnh Thanh Thanh