“Được, ông nội sẽ chăm sóc tốt cho con.
Cứ bên ông bao lâu tùy con”
Trưởng lão gia đưa tay lau đi giọt nước mắt còn chưa khô trên má Trương Tú Anh.
Ông quay sang nói với Trương Vân Sơn.
“Anh còn không quay về quản Tú Linh cho tốt đi.
Tôi sẽ nói chuyện với các người sau”.
“Vâng ba, Con xin phép.
Tú Anh dù sao cũng cảm ơn con” Trương Vân Sơn lật đật đứng dậy đi về.
Nhìn thái độ của Trưởng lão gia, ông ta biết ông ta như vậy là xong rồi.
“Quốc Thiên, mấy ngày này phiền anh chăm sóc cho em và Tiểu Mỹ rồi.
Chờ khi em ra viện em sẽ lên núi ở với ông một thời gian, không phiền tới anh nữa.Anh tập trung lo việc của US và Lăng thị đi.”
Trương Tú ANh quay sang Lăng Quốc Thiên cô đưa tay nắm lấy tay anh kéo anh đứng dậy.
Gương mặt cô bình thản không hề biểu lộ bất cứ sự xúc động nào.
Giống như cô đang sắp xếp chuyện của người khác vậy.
Không giống với cảm xúc cần có của một người khi nghe một tin sét đánh.
“Vậy ông về trước chuẩn bị mọi thứ, xong việc ông lại vào thăm con”
Trưởng lão gia cũng muốn nhường lại không gian để Lăng Quốc Thiên và Trương Tú Anh tự giải quyết với nhau vì thế ông lấy cớ phải chuẩn bị chỗ ở cho Trương Tú ANh để ra về.
“Để con tiễn ông”
Lăng Quốc Thiên vội vàng đỡ Trưởng lão gia dậy.
Cùng ông đi ra cửa.
Trương Tú Anh nhìn theo bóng lưng cao lớn hơi trùng xuống của anh, trong lòng dâng lên một nỗi buồn không tên.Việc anh chính là người đêm đó khiến cô bất ngờ nhưng khi nghe anh nói rõ sự tình cô cũng không có lý do gì để hận anh.
Có hận thì hận chính người đã chủ mưu bắt cô.
NHưng nói rằng sẽ có thể vui vẻ đối diện với anh thì cô không có bản lĩnh đó.
Dù sao người đàn ông đêm đó cũng đã là nỗi ám ảnh trong lòng cô suốt mấy năm liền.
Anh chính là người đêm đó cũng đã lý giải được cảm xúc của cô khi tiếp xúc với anh lúc ban đầu vừa sợ hãi lại vừa