-" Vương Hạo mà cũng chứa chấp một tiện nhân trong nhà này sao " cô ta khinh bỉ nói
-" Cô là ai? " cô có chút bất ngờ nhìn cô ta nhưng rồi cũng làm ngơ nghiêng đầu hỏi
-" Tôi là ai cô cần biết? " cô ta hỏi lại
Từ đâu 1 giọng nam khàn trầm vang lên
-" Mộc Quế, em đến đây làm gì? "
-" Anh hai! " Vương Mộc Quế bỏ chiếc vali mừng rỡ chạy lại ôm lấy hắn
" Anh hai? Anh ta có em gái sao? " cô nhìn hai người họ mà nghĩ thầm
-" Nói, tại sao em lại về nước không phải em đang du học sao? "
-" Trường có bị trục trặc vài số việc nên tất cả học sinh trong trường được nghỉ hai tuần " Mộc Quế cười cười nói
-" Thế sao không về nhà, mà đi đến đây? " hắn lại hỏi tiếp
-" Tại em nhớ anh, nhưng con nhà quê kia là ai? " Mộc Quế chỉ tay vào cô nói
Hắn nhìn cô một lượt rồi lại quay sang nói với cô ta
-" Chỉ là người hầu thôi "
"Con nhà quê? Người hầu? Hơ, hết đồ chơi, con nhà quê rồi lại người hầu? Sao không nói tôi là công cụ để phát tiết luôn đi" cô cuối mặt xuống cắn môi chịu đựng, tim có chút nhói
-" À mà anh, em ở đây luôn nha "
-" ....Khô....!"
-" Im lặng là đồng ý rồi nhá, vậy em ngủ ở phòng anh luôn nha " chưa kịp trả lời Mộc Quế đã nhảy thẳng vào miệng hắn nói
-" Không được! " hắn nói lớn
Mộc Quế hơi bất ngờ, giật thót mình kể cả cô, cô ta lùi ra một bước thì hắn lo lắng giải thích
-" Mộc Quế à, anh không quên ngủ chung với người khác, vẫn còn rất nhiều phòng "
-" Nhưng em chỉ muốn ngủ với anh thôi " Mộc Quế bĩu môi
-" Ngoan, nghe lời anh " hắn đặt tay lên xoa đầu cô ta dịu dàng nói
Đã từ bao lâu cô mới thấy hắn dịu dàng như vậy, trong lòng cô dâng lên nỗi tủi thân không đáng có.
Hắn lúc này liếc nhìn cô với đôi mắt khó mà diễn tả được.
Buồn? Tiếc nuối? Vui? Hay khó chịu? Nó không thể hình dung lên được, hắn vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị nhưng khi quay sang qua nhìn Mộc Quế lại là đôi mắt khác, dịu dàng và ân cần
-" Vậy thôi em ngủ phòng khác" Mộc Quế ủ rũ kéo vali đi về phòng kế bên phòng hắn, cô ta biết hắn ngủ ở đâu nên cũng biết phòng nào là trống
Khi Mộc Quế đi vào trong phòng thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cất giọng trầm khàn
-" Hai tuần này nhớ hầu hạ cho Mộc Quế thật tốt! Có chuyện gì xảy ra thì đừng có trách tôi....! "
Cô hơi giật mình nhưng không dám ngẩng đầu lên, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, cô không biết vì sao mình lại khóc nữa, cảm giác nơi lòng ngực như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, tê dại, nhói đau, hơi nghẹn ngào nói
-" Vâng...thưa chủ nhân "
Hắn phát hiện ra điều bất thường từ giọng nói cô, đi tới gần nâng cằm cô lên thì nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia, giống! Thật sự giống! Lúc cô ấy khóc