Tuyết Lạc chỉ đành nhắm mắt trở về Hạ gia, cầu xin mợ Ôn Mỹ Quyên số tiền một trăm nghìn nhân dân tệ kia.“Cái gì? Mày muốn cầm một trăm nghìn nhân dân tệ đi cứu một đứa trẻ không quan hệ gì với mình sao? Mày đúng là nhân từ quá nhỉ, thật hết thuốc chữa mà.”Ôn Mỹ Quyên chẳng mấy nhiệt tình với chuyện làm từ thiện của Tuyết Lạc. “Mấy đứa trẻ ở viện mồ côi kia không phải có hội Chữ thập đỏ sao? Còn có mấy tổ chức từ thiện nữa, còn cần đến mày rảnh rỗi đi lo à?”“Mợ, viện trưởng Trì đã đi xin từ thiện hết rồi, hơn nữa phía bệnh viện cũng đồng ý giảm chi phí chữa bệnh, chỉ còn thiếu một trăm nghìn thôi. Bệnh của đứa bé kia thật sự rất nghiêm trọng, chỉ sợ không còn cầm cự nổi mấy ngày.” Tuyết Lạc Cố gắng thuyết phục.Ôn Mỹ Quyên vuốt búi tóc gọn gàng, hừ một tiếng giễu cợt. “Mày có phải gia chủ đâu, đâu có biết dầu muối gạo bây giờ đắt đỏ thế nào. Tiền sinh hoạt cậu mày mang về, đừng nói một trăm nghìn, ngay cả mười nghìn cũng còn phải chi tiêu cẩn thận kìa.”Nói thẳng ra, quyên góp từ thiện là hành động dựa vào tính tự nguyện, nếu mợ không muốn làm, Tuyết Lạc cũng không muốn ép. Chỉ là có thật sự không thích cái cách viện có của Ôn Mỹ Quyên.Liền nói thẳng một câu. “Mợ, hôm trước không phải quản gia Mạc đã đưa mợ mười triệu tiền sinh lễ sao?”Làm sao mà ngay cả một trăm nghìn cũng không đưa ra nổi cơ chứ? Từ mười triệu lấy ra một trăm nghìn, cũng coi là có làm công đức, từ thiện rồi.“Cái gì? Mày nói gì? Lại còn nhắc đến món lễ vật mười triệu kia? Ha ha, Lâm Tuyết Lạc, mày mới gả ra ngoài có hai ngày đã biết ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng rồi! Ngay cả sính lễ cũng thay Phong gia đòi về? Là Phong Lập Hân dạy mày làm vậy sao?”“Mợ, mẹ đừng hiểu lầm. Không phải là ý của Phong Lập Hân, chỉ là con muốn giúp viện trưởng Trì lo chuyện tiền nong mà thôi.” Tuyết Lạc vội vàng giải thích.“Được rồi, mày không cần phải bao biện! Món sính lễ đó là Phong Lập Hân cho. Muốn lấy về thì bảo Phong Lập Hân tự tới mà lấy.”Ôn Mỹ Quyên tàn nhẫn nói. Bà biết rõ: dựa vào địa vị và danh dự của Phong gia, nhất định sẽ không đòi lại mười triệu từ tay Hạ gia đâu. Bà chỉ không muốn Tuyết Lạc được như ý thôi. Từ thiện cái gì, giả dối hết!Ôn Mỹ Quyên chẳng hiểu nổi thiện tâm của Tuyết Lạc, cũng giống như Tuyết Lạc không hiểu vì sao Ôn Mỹ Quyên có khả năng, rõ ràng chỉ như một cái phất tay mà thôi, nhưng lại không muốn giúp đỡ đứa trẻ đáng thương kia.Lâm Tuyết Lạc không muốn nói chuyện đạo đức với Ôn Mỹ Quyên, liền chào một tiếng rồi rời khỏi Hạ gia.Tuyết Lạc thật sự thương xót tấm lòng bác ái của viện trưởng Trì. Biết rõ năng lực của mình có hạn, nhưng cô vẫn muốn thử giúp đỡ một lần. Dẫu sao so với viện trưởng Trì đã cố hết sức mình, Tuyết Lạc vẫn là có điều kiện hơn.Không được vào phòng vật lý trị liệu, đương nhiên Tuyết Lạc cũng không có cơ hội gặp Phong Lập Hân, cũng