Thật họa vô đơn chí!Tuyết Lạc dùng hai tay ôm lấy thân thể lạnh lẽo của mình, cố quên đi cơn đói, cứ thế đi lang thang vô định trên đường phố, hoàn toàn không biết phía sau mình đang có hai kẻ côn đồ bám theo.“Người đẹp, chỉ có một mình thôi sao? Theo anh đây đi giải sầu đi!” Gã tóc tím tiến lên một bước, vỗ lên vai Tuyết Lạc, giọng nói hết sức bỉ ổi và vô lại.Tuyết Lạc giật mình, quên đi đau đớn của mình mà phản bác. “Anh muốn làm gì? Tránh xa tôi ra!”Một chiếc Ferrari màu đen đỗ khuất sau vườn hoa, Hàng Lãng cân nhắc một chút, hắn ngược lại rất muốn xem sau khi điên khùng bỏ chạy lúc nửa đêm canh ba, người phụ nữ ngu ngốc này sẽ làm gì khi gặp họa.Tuyết Lạc không muốn nói chuyện với tên côn đồ này nữa, co cẳng chạy tới hướng có ánh đèn xe.Nhưng không ngờ phía trước còn một kẻ nữa, đã chặn mất đường lui của cô. “Chạy cái gì mà chạy, phục vụ bọn anh tử tế rồi đi đâu thì đi! Tới đây đi, bọn anh sẽ trả tiền cho cô em mà.”“Đồ cặn bã!” Tuyết Lạc mắng, sau đó cao giọng hộ lên. “Có ai không, có ai không, cứu mạng. Có lưu manh!”Hai tên côn đồ không nghĩ Tuyết Lạc nhỏ bé mà giọng lại lớn như vậy, lại còn dùng hết sức mà hét lên, thực sự khiến bọn chúng phát hoảng, một trong hai kẻ liền rút con dao thủ công bên người ra lắc lư trước mặt cô. “Con đàn bà thối tha này, còn kêu nữa tao sẽ cắt cổ mày!”Thấy gã có dao, Tuyết Lạc cũng hoảng hốt, nếu nói cô không sợ thì đúng là nói dối, nhưng cô buộc mình bình tĩnh trở lại. Nhân lúc này, gã xông tới...Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, một thân hình cao lớn nhanh như gió lao bổ tới hai kẻ côn đồ. Hắn tung một cước vào bên phải kẻ cầm dao, gã tóc tím hét lên rồi ngã xuống bởi đòn tấn công của Phong Hàng Lãng.Tuyết Lạc thấy người tốt bụng giúp đỡ mình lại chính là Phong Hàng Lãng, trong lòng càng trở nên ảm đạm. Đối với cô, so với hai kẻ kia thì Hàng Lãng cũng đáng ghét chẳng kém gì.Nhân lúc đó, Tuyết Lạc cởi giày đánh thẳng vào kẻ còn lại, gót giày cao gót giống