Trần Tử Huyên nhanh chóng đóng cửa kính trước ban công lại và vào nhà.
Cơn bão dữ dội bên ngoài đập vào cửa kính phát ra những tiếng cành cạch, cành cạch, cả người cô ướt đẫm, trong lòng bàn tay phải có một chiếc đinh vít.
Trời vừa chập choạng tối, bên ngoài trời đang mưa rất to kèm theo những tia sấm sét kinh hoàng xuyên thủng bầu trời.
Có lẽ là ánh đèn sáng sủa trong phòng khiến cô an tâm hơn một chút, tay nắm tay khóa cửa kính buông lỏng, cô càng thêm tin tưởng rằng con ốc này tự rơi xuống.
Lại liếc nhìn ban công nhỏ u ám, thuyết phục bản thân không nghĩ tới nữa, cô xoay người đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo.
Nhưng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Cô khóa cửa phòng ngủ bật hết đèn trong phòng lên, bên ngoài mưa sấm khiến căn nhà của cô rất lạnh và yên tĩnh, ngay cả tiếng thở gấp gáp của cô cũng rất rõ ràng.
Trần Tử Huyên cởi quần áo ướt ra, trước tiên dùng khăn lau vết nước trên mặt và mái tóc dài, vươn tay muốn lấy quần áo sạch trên giường, vừa cúi đầu liền nhìn thấy vết thương cắt trên bụng.
Cô quan sát một lát, ngón tay mát lạnh vuốt ve vết thương mổ bụng, vết sẹo đã không còn rõ ràng, cũng không biết Đường Duật đã bôi thuốc gì cho cô, ngay cả vết rạn da cũng không còn nữa.
Tưởng như ký ức khi cô mang thai và gả vào nhà họ Nguyễn chỉ là một giấc mơ, vết sẹo biến mất, Nguyễn Chi Vũ cũng biến mất khỏi thế giới của cô...
Tinh tinh…
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong căn phòng trống trải.
Cô căng thẳng, nhìn điện thoại trên tủ rồi bước nhanh tới, là Đường Duật gọi tới.
Anh ta nói: "Bảo Bảo, tôi đang ở ngoài cửa.".
Chap mới luôn có tại [ trùm truуện.
VИ ]
Trần Tử Huyên sững sờ một lúc mới định thần lại, nhanh chóng đáp lại: “Ồ, chờ một chút.” Sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng thay quần áo, chỉnh trang lại bản thân trước gương bàn trang điểm.
Đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì đó trong gương.
Cô cuộn tóc dài lên, nâng cằm nhìn nghiêng, trên cổ bên dưới dái tai trái có một vết đỏ nhạt trên làn da trắng nõn của cô...
Đầu ngón tay xoa xoa vết đỏ kỳ lạ trên cổ, giống như vết...!hickey.
Hickey?
Loại suy nghĩ này có chút xa vời, Trần Tử Huyên buông tóc dài, không nghĩ tới nữa, cô cảm thấy có lẽ là do ngủ quá nhiều nên có vết mà thôi.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Cô chạy ra mở cửa cho Đường Duật, anh ta đứng thẳng ngoài cửa, mặc chiếc áo khoác đắt tiền màu đen bị nước mưa làm ướt sũng, mái tóc ngắn đã lấm tấm nước.
Đường Duật đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Trần Tử Huyên cau mày nhìn anh ta, sau đó đưa cho anh ta một cái khăn lông để lau khô: "Cởi áo khoác ra, quần áo bên trong có bị ướt không, mưa to thế này tìm tôi là có việc gấp gì sao?"
Anh ta lấy khăn lau lên lau mái tóc đen ngắn hơi xoăn, sau đó đôi mắt trong veo nhìn cô, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Có sấm."
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút khó hiểu, trong nhà đèn sáng trưng, Đường Duật nhìn thẳng vào cô, mấy giây sau mới thở dài nói: "Cậu sẽ sợ."
“Ai sợ, tôi còn lâu mới sợ.” Trần Tử Huyên hiểu được, lập tức to tiếng phản bác.
Sau đó anh ta nở nụ cười.
Đường Duật cao gầy, khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, khi cười, lông mày và đuôi mắt hơi cong, thậm chí con ngươi cũng nhấp nháy, trong sáng thuần khiết khiến người ta thất thần.
Anh ta rất hiếm khi cười, lúc này trông vô cùng mê hoặc người khác.
“Cậu cười cái gì thế, không cho phép cười!” Trần Tử Huyên tức giận mắng.
Chỉ có Trần Tử Huyên mới có thể thân thiết với anh ta như thế này, như thể đó là sự thấu hiểu ngầm giữa hai người.
Đường Duật liếc mắt nhìn đèn trong nhà, cô đã bật hết đèn lên, như vậy còn nói không sợ sao, nhưng anh ta sẽ không nói ra, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, anh ta thích nhìn thấy cô tức giận.
"Sao vậy?"
Đường Duật là người rất giỏi quan sát, chỉ ngồi mười phút, anh ta đã thấy cô có chút lạ thường.
Trần Tử Huyên vô thức liếc nhìn ban công, trong lòng có hơi nghi ngờ.
“Không có gì đâu.” Cô cứng rắn mở miệng, đáp cho có lệ.
Nói về ngôi nhà ma trong chung cư chắc 80% sẽ bị chê cười, cộng thêm vết đỏ nhạt lạ lùng dưới dái tai, vịt chết mạnh miệng, cô nhất quyết không nói lời nào.
"Tôi hơi đói, cậu có muốn ăn cơm rang không..." Cô mở tủ lạnh lấy hộp cơm rang sáng nay ra, chuẩn bị