Dạo gần đây Trần Tử Huyên sống trong tình trạng mơ mơ màng màng, kể từ tuần trước Chu Tiểu Duy đưa con trai của Bùi Hạo Nhiên đến tìm cô thì cô đã không tiếp xúc với người nào khác nữa.
Cả thế giới đang bận rộn, thế mà dường như cô lại thấy mình như mất đi phương hướng.
Cô gọi điện thoại cho Chu Tiểu Duy, vốn dĩ muốn rủ cô ấy đi dạo phố.
“Gần đây Bùi Hạo Nhiên đang hợp tác với Nguyễn thị làm một dự án lớn, anh ta cứ đi công tác mãi nên đã ném Bùi Ức cho tớ.
Tên nhóc Bùi Ức đó rất đáng ghét, hại tớ cả ngày không còn thời gian rảnh rỗi.” Chu Tiểu Duy ở đầu dây bên kia phàn nàn với cô.
“Cậu muốn đi dạo phố với tớ à?”
Chu Tiểu Duy vẫn đặt bạn thân của mình lên hàng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối hôm qua Bùi Hạo Nhiên đã về rồi, hiện tại anh ta đang ở trong phòng làm việc, để tớ đi nói với anh ta.
Cậu chờ một lát, đừng cúp máy...”
Chu Tiểu Duy đang định lao đến phòng làm việc tìm ông chủ để xin nghỉ việc, đúng lúc này, chuông cửa nhà họ Bùi vang lên.
Ai lại đến vào lúc này nhỉ?
Là một người làm công ăn lương, Chu Tiểu Duy rất có ý thức làm việc nên cô ấy đi ra mở cửa cho khách trước.
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, hai người phụ nữ ngạc nhiên nhìn nhau.
“Đứng ngây ra ở đó làm gì, đi pha trà đi.” Sau lưng, Bùi Hạo Nhiên đi ra, giọng nói của anh ta khiến hai người phụ nữ đang đứng ở cửa định thần lại.
Khi Chu Tiểu Duy nghe thấy mệnh lệnh của ông chủ, cô ấy lịch sự nói với người phụ nữ ở cửa bằng một nụ cười chuyên nghiệp: “Mời vào, tôi sẽ pha trà cho hai người.”
Chu Tiểu Duy hành động rất nhanh gọn, pha một ấm trà xanh đưa lên phòng khách rồi lại ngoan ngoãn lui xuống.
Khi cô ấy đi ra, đôi mắt nhỏ của cô ấy không thể không liếc nhìn về phía bên kia của Bùi Hạo Nhiên.
Tại sao Hạ Vân Lệ lại đến đây?
“Tại sao cô ta lại ở đây?” Hạ Vân Lệ cũng giống như Chu Tiểu Duy, rất tò mò.
Bùi Hạo Nhiên vẫn bình thản như thường lệ, trả lời đầy thản nhiên: “Cô ta là bảo mẫu của nhà tôi.”
“Chu Tiểu Duy làm bảo mẫu cho nhà anh à?” Giọng điệu của Hạ Vân Lệ đầy vẻ không tin, dù sao thì Chu Tiểu Duy đã từng làm việc dưới quyền cho cô ta nên cô ta biết rất rõ về bằng cấp của cô ấy, sao lại làm bảo mẫu được chứ.
Bởi vì Chu Tiểu Duy là bạn thân của Trần Tử Huyên nên cô ta cũng lưu tâm nhiều hơn.
Hạ Vân Lệ nhìn về phía nhà bếp với vẻ mặt bình tĩnh rồi hỏi đùa: “Hạo Nhiên, anh và cô ta là quan hệ bạn trai bạn gái à?”
Nhưng dường như Bùi Hạo Nhiên không nghe thấy câu hỏi của cô ta mà chỉ nghiêm mặt hét vào nhà bếp: “Cô Chu, trường của Bùi Ức vừa gọi cho tôi thông báo có cuộc họp phụ huynh, cô hãy nhanh chóng thu xếp đến trường ngay để nghe họ nói gì rồi về báo cáo cho tôi biết.”
Chu Tiểu Duy đang dán tai vào tường và muốn nghe trộm họ, nhưng cô ấy lại nghe thấy ông chủ yêu cầu cô ấy đi làm việc.
Cô ấy sầm mặt lại, mấy nhà tư bản luôn sai khiến người khác một cách trôi chảy như thế đấy.
Tại sao lại sai cô ấy đi chứ, rõ ràng hôm nay là thứ bảy mà, lại chẳng trả thêm tiền tăng ca.
Nhưng là một người giúp việc nên không có nhân quyền, Chu Tiểu Duy miễn cưỡng đáp: “Tôi biết rồi.”
“Có phải là Hạ Vân Lệ không?”
Điện thoại vẫn chưa cúp nên Trần Tử Huyên có thể nghe thấy giọng nói nhỏ ở đằng kia.
“Đúng vậy.” Chu Tiểu Duy không giấu giếm: “Nghe nói cô ta lại được thăng chức ở IP&G rồi, có lẽ hôm nay cô ta đến gặp Bùi Hạo Nhiên để bàn về dự án của tập đoàn.”
Trần Tử Huyên yên lặng lắng nghe, cũng chẳng có cảm xúc gì: “Ờ.”
Chu Tiểu Duy hỏi cô có muốn cùng đến nhà trẻ để khuây khoả không, nhưng Trần Tử Huyên từ chối, cô sợ nhìn thấy những đứa trẻ đó lại sẽ suy nghĩ lung tung.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tử Huyên lai uống thêm một viên thuốc chống trầm cảm.
Cô nhìn căn nhà trống trải này mà trong lòng luôn cảm thấy hụt hẫng, cô quyết định ra ngoài đi dạo và nghĩ xem tương lai sẽ đi như thế nào.
Thật ra, hôm qua Cố Như Yên đã gọi điện cho cô, đại khái là hỏi cô có muốn rời khỏi thành phố này để đến một nơi ở mới hay ra nước ngoài không.
Cô không biết mình đang cố chấp điều gì, nhưng cô biết rất rõ trong lòng mình không muốn rời đi.
...!ít nhất là bây giờ cô không cam tâm rời đi.
Không biết mùa đông năm nay đến sớm hay là cơ thể cô đã trở nên yếu ớt, mới đầu tháng mười hai mà cô cảm thấy ngoài đường lạnh thấu xương, đã mặc một chiếc áo khoác dài, cổ quàng khăn mà vẫn cảm thấy lạnh buốt khi đi ngoài đường.
Giáng sinh vào ngày 25 tháng 12, vì vậy cô có thể nhìn thấy cây thông Noel được trang trí bên ngoài rất nhiều cửa hàng với các bài hát giáng sinh vui vẻ được phát, còn có mô hình ông già Noel mặc áo đỏ nữa.
Đã nhiều năm rồi cô không đón giáng sinh, bởi vì hôm nay là cuối tuần nên rất nhiều gia đình đưa con cái