"Có nghe nói về bối cảnh của cô ta không..." Trong giờ giải lao của phòng thử vai, mấy người phụ nữ đang tán gẫu, trong đó có một người nhớ tới điều gì đó, ra vẻ thần bí mà hạ giọng: "Các cô không thấy là trông cô ta rất quen mặt sao.
Nửa năm trước vô cùng hot, còn dính vào vụ bê bối với vị kia của IP&G đấy."
"Suỵt! Đừng nói nữa, sếp Lê đến rồi."
Người quản lý cảnh giác nháy mắt với mấy người bọn họ.
Bốn ứng cử viên cuối cùng, ba trong số đó là người mẫu ngôi sao chuyên nghiệp, bình thường bọn họ tranh đấu rất gay gắt trong công việc, bề ngoài biểu hiện rất tử tế nhưng trong thâm tâm lại che giấu những thủ đoạn ác độc.
Song sự kiện lần này khiến bọn họ đoàn kết hơn bao giờ hết, nhằm đối phó với làm xáo trộn mọi việc kia.
Một bóng dáng anh tuấn tiến về phía bọn họ.
“Chào sếp Lê.” Bọn họ lập tức tản ra, tạo dáng đứng chuẩn và tao nhã, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, đồng thanh chào.
Lê Hướng Bắc vẫn là phong độ thân sĩ, với bộ vest đen đắt tiền đặt may riêng trên người, dáng đứng thẳng tắp nhìn về phía bọn họ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Mọi người vất vả rồi."
Nghe được ông chủ lớn chào hỏi bọn họ thân thiết như vậy, mấy cô gái ửng đỏ hai má, không khỏi có chút nhộn nhạo.
Kỳ thật, so với cái vị cao không thể với kia của nhà họ Nguyễn, cậu ấm Lê càng được phái nữ hoan nghênh hơn.
Lê Hướng Bắc nổi tiếng là người sẵn sàng chi tiền cho bạn gái, bất kỳ ngày lễ lãng mạn nào cũng không bỏ sót kim cương trang sức.
Dù bạn gái anh ta thường xuyên thay đổi nhưng trong lòng ai cũng biết rằng yêu đương không phải tìm vợ, dễ tụ dễ tan, cầm một khoản phí chia tay xa hoa, chia tay người yêu cũ vẫn có thể mỉm cười chào hỏi.
Chỉ là trong những năm gần đây, không có người phụ nữ nào có thể được Lê Hướng Bắc đối xử đặc biệt.
Anh ta vẫn luôn tìm kiếm, như thể ngay cả chính anh ta cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì.
"Sếp Lê, những người lập kế hoạch IP&G đã tổ chức một cuộc họp với chúng tôi vào sáng nay.
Bên bọn họ nói rằng quảng cáo phải được hoàn thành trước Giáng sinh, vì vậy cả hai bên chúng tôi quyết định để hoàn thành lần quay chụp này nhanh hơn và tốt hơn, ngày mai trực tiếp cho bốn người bọn họ cùng nhau đến Hồng Kông lấy cảnh.
Nếu người nào quay thử có hiệu quả tốt thì sẽ trực tiếp dùng người đó."
Trợ lý thấy anh ta tới rồi, lập tức chạy lên báo cáo công việc.
Nhưng Lê Hướng Bắc có vẻ không quan tâm lắm, ánh mắt anh ta nhìn quanh một vòng.
Anh ta hỏi: "Cô Trần đâu, bây giờ cô ấy ở đâu?"
Ba cô gái còn lại mặt không thay đổi, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, vểnh tai lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Lê Hướng Bắc vừa lại đây thì đã tìm người phụ nữ họ Trần đó rồi.
Trợ lý nói thật với anh ta: "Đạo diễn nói rằng động tác của cô Trần chưa đủ chuẩn, cô ấy còn ở bên trong..."
Dù sao cũng không phải là dân chuyên nghiệp, cho nên khi quay chụp luôn sẽ gặp rất nhiều phiền toái về vấn đề kỹ thuật.
"Tự mình tìm ngược, đáng!"
Sắc mặt Lê Hướng Bắc bỗng nhiên trầm xuống, hung dữ mắng một câu.
Trợ lý cùng những người còn lại đều có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Đang mắng ai vậy?
Mắng xong, bước chân anh ta vẫn vô thức đi về phía trường quay.
"Anh tới nơi này làm cái gì?"
Mà vừa lúc, Trần Tử Huyên vội vã chạy ra ngoài suýt chút nữa đụng phải anh ta.
Vì vừa rồi bị đạo diễn ngược mấy vòng, cảm xúc nhịn nhục của cô Trần không có nơi nào để trút bỏ, hiện tại cô nhìn thấy ai cũng chướng mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của cô, vốn dĩ Lê Hướng Bắc còn có hơi tức giận lập tức nở một nụ cười "vui sướng khi người gặp họa", châm chọc khiêu khích cô.
“Không có bản lĩnh cũng đừng học người ta tranh cử.”
Trần Tử Huyên tự biết đuối lý, cũng không phản bác, tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi sải bước rời đi.
Thấy cô thật sự không để ý tới mình mà bỏ đi một cách không có lương tâm như vậy, Lê Hướng Bắc lập tức hét lên với cô: "Này, bên ngoài trời đang mưa đấy, cô có mang ô không?"
"Không phải việc của anh."
Trần Tử Huyên đi một đôi giày cao gót, rất có khí thế, ngay cả đầu cũng không quay lại mà trực tiếp chặn họng anh ta.
Lê Hướng Bắc không biết làm sao, chân không nghe sai sử, không hề có tiền đồ mà đuổi theo.
Anh ta thảo luận với cô một cách thiện chí: "Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi.
Bạn của tôi mới mở một nhà hàng Hàn Quốc mới ở bên kia đường.
Tôi đã ăn thử, hương vị không tệ."
Cô cũng đói bụng rồi, vào thang máy, kỳ quái mà nói với anh ta: “Tôi không rảnh, vừa rồi tôi vẫn chưa quay hình tốt đâu.” Hiện tại cô muốn giải quyết cơm trưa thật nhanh, một lát nữa còn phải chịu ngược.
"Không cần để ý đến ông ta."
"Tôi muốn quay thật tốt."
Lê Hướng Bắc nói rất trôi chảy: "vậy tôi đóng gói mang về cho cô."
Thấy bên ngoài trời đang mưa thật, Trần Tử Huyên liếc nhìn tên