Tâm trạng của Jack tối nay cực kỳ tốt, anh ta đã giúp khách hàng của công ty là Chủ tịch Tống một việc lớn, dự án anh ta theo dõi chắc chắn có thể diễn ra vô cùng thuận lợi, nghĩ vậy anh ta lại cười ha hả đi tới: “Trần Tử Huyên, chúc mừng cô đã thuận lợi tiến thân vào giới giải trí, Chủ tịch Tống đã xem quảng cáo của cô và thấy khí chất của cô rất thích hợp để anh ấy đầu tư vào bộ phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc thoát khỏi thời loạn lạc khó khăn… Cô phải cảm tạ Chủ tịch Tống.
”
Trần Tử Huyên căng thẳng đứng thẳng người, sắc mặt phức tạp không đáp lại anh ta, mà Chủ tịch Tống và Hàn Lộ cũng có biểu cảm vô cùng kỳ quái, dường như bọn họ vẫn chưa nghe lọt lời anh ta vừa nói.
Jack đang có thắc mắc, nhưng một giọng nói xa lạ trầm thấp bên tay trái lại vang lên hỏi ngược lại anh ta một câu: “Muốn cảm tạ như thế nào?”
Jack không quá để ý, cười dạy dỗ nói: “Đương nhiên là phải nỗ lực làm việc chăm chỉ vì Chủ tịch Tống…” Anh ta vừa nói chuyện vừa quay đầu, tùy ý liếc mắt nhìn người đàn ông đem đến áp lực cực lớn bên tay trái một cái, tức khắc, biểm cảm trên khuôn mặt anh ta lập tức cứng đờ, sự sợ hãi của anh ta dâng cao đến đỉnh điểm, môi dường như bị rút hết gân.
“… Chủ, chủ tịch lớn.
”
Là, là Nguyễn Chi Vũ.
Tại sao Nguyễn Chi Vũ lại ở chỗ này!
Jack nhìn người đàn ông trước mặt, khẩn trương đến nỗi thở cũng không dám dùng sức.
Thân là nhân viên công tác tại IP&G suốt tám năm, anh ta hiểu rất rõ cơ cấu nghiệp vụ của IP&G rất khổng lồ và phức tạp, chủ tịch khu vực Châu Á Thái Bình Dương, chủ tịch khu vực Bắc Mỹ, chủ tịch lĩnh vực bất động sản khoa học kỹ thuật, có rất nhiều rất nhiều lãnh đạo, nhưng lão đạo lớn ở trụ sở chính thì chỉ có một…
Anh ta đã từng tham gia cuộc họp thường niên của công ty, và đã gặp qua chủ tịch lớn một lần từ đằng xa, khắc sâu trong ký ức.
Nguyễn Chi Vũ là một người mà hễ nhìn thấy một lần, có muốn quên cũng không thể quên được.
Khí chất đó, cộng với sự cao quý hào hoa bẩm sinh, còn có vài phần hung ác.
Jack cảm thấy nhịp đập tim mình quá nhanh, anh ta không khống chế được mà nói lắp: “Chủ tịch, chào anh… Thật vui khi gặp anh.
”
Lãnh đạo lớn vẫn trầm mặc như cũ, mà nhóm Hàn Lộ ngượng nghịu cố trưng ra nụ cười, họ cũng đang nỗ lực muốn nói gì đó, nhưng Nguyễn Chi Vũ đột nhiên vươn cánh tay dài ra, thản nhiên ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng.
Khoảnh khắc tay anh tiếp xúc với da thịt cô, cơ thể Trần Tử Huyên hơi cứng đơ.
Mấy người trước mắt ngạc nhiên không biết phản ứng thế nào.
Mặc dù Nguyễn Chi Vũ không nhìn cô, nhưng thần kinh của Trần Tử Huyên đã căng chặt rồi, cả người trở nên cảnh giác, giống như đang chờ anh nổi giận và lớn tiếng dạy dỗ mình bất kỳ lúc nào vậy.
Cô nghĩ, anh thấy cô ở đây “câu dẫn” đàn ông, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Người đàn ông này vốn không biết nói lý, anh mãi mãi là như vậy, bản thân muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, hễ mở miệng là lại dạy dỗ cô.
Bầu không khí trở nên quỷ dị như vậy, mọi người đột nhiên trở nên thật thận trọng.
Nhưng điều khiến Trần Tử Huyên không ngờ tới chính là, anh không hề nổi giận.
Ít nhất thì trước những cấp dưới được coi là đồng bọn của cô đang đứng trước mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn duy trì vẻ ung dung thản nhiên, anh nghiêng đầu nhìn cô, thốt ra ba chữ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Đi cùng tôi.
”
Đám người Chủ tịch Tống ngẩn ngơ nhìn hai người bọn họ rời đi, không ai dám nhiều lời dù chỉ một chữ.
Trần Tử Huyên không muốn tranh chấp với anh trước mặt nhiều người như vậy, nên đành miễn cưỡng nhấc chân bước kịp tốc độ của anh, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn như thường lệ, có điều bàn tay đặt trên vai Trần Tử Huyên thì khẽ siết chặt, khiến cô có hơi đau.
Trần Tử Huyên đi bên cạnh anh, mỗi bước đi đều cứng ngắc, cô không cần quay đầu lại cũng biết phía sau bọn họ chắc chắn có vô số lời thì thầm bàn tán và những ánh mắt nóng rực đang nhìn vào họ.
Bởi vì chỉ cần nơi nào có Nguyễn Chi Vũ, anh đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý hàng đầu.
Mà khi anh đi bên cạnh cô, Trần Tử Huyên không thể hiểu được cái gọi là hư vinh như những người phụ nữ khác, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cô chán ghét việc bị người ta bưng lên sân khấu.
Tựa như lần trước, khi cô đi ra từ phòng 502 và lúng túng khi đối mặt với những hộ gia đình ở đó…
“Đi đâu, buông tôi ra.
” Cô hạ thấp giọng, tức giận bất bình nói.
“Tôi cũng có cuộc sống tự do của riêng tôi, tôi có thể đi tới bất cứ đâu mà tôi muốn, tôi tới câu lạc bộ này kết thêm bạn thì có làm sao đâu? Buông tôi ra, tôi chỉ thích ở lại đây thôi.
” Giọng nói cô có phần giận dỗi.
Bả vai cô lắc mạnh cố gắng giãy giụa, nhưng lực ôm cô của anh lại càng khiến cơ thể bọn họ dán gần nhau hơn, giống như là cô đang chủ động dựa vào ngực anh.
Trần Tử Huyên giận vô cùng, khốn kiếp!
Tất cả những lời đàm tiếu chắc chắn sẽ lại chĩa vào cô.
“Nguyễn Chi Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Cô nghiến răng nghiến lợi cố đè nén giọng, suýt chút nữa là bộc phát.
Anh vẫn không để ý tới cô.
Trần Tử Huyên nhấp môi, quyết định không nói chuyện với anh nữa.
Cô trước nay không phải người có tính cách hiền từ thánh mẫu gì cả, nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt của người đàn ông này, đối mặt với những thương tổn của anh, trái tim