Sáng sớm mới sáu giờ, Trần Tử Huyên đã tỉnh dậy, cô đứng trước gương trong phòng tắm, ngẩn người một hồi lâu.
Vén mái tóc quăn dài của mình lên, nghiêng người, ở trong gương có thể nhìn thấy rõ ‘dấu vết’ trên cần cổ trắng nõn.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, không đau không ngứa, giống như vết hôn.
Chân mày của cô nhanh chóng nhăn lại, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một phần cảnh giác, lập tức xoay người chạy ra ngoài phòng khách, cẩn thận quan sát phòng trọ nhỏ hẹp của mình một lần.
Tối hôm qua cửa sổ đã bị cô khóa lại, trong phòng này cũng chỉ có một mình cô.
Cô cũng không cảm thấy trên người mình có chỗ nào không thoải mái, chỉ là đầu óc có chút nặng nề, cô quay đầu nhìn lọ thuốc an thần được đặt trên bàn.
Dùng loại thuốc an thần nào cũng đều có tác dụng phụ, ví dụ nếu như dùng quá liều sẽ xuất hiện ảo giác, ngắn thì mất trí nhớ tạm thời, đại não trở nên chậm chạp, thậm chí cũng ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống.
Trần Tử Huyên không thể xác định được “dấu vết’ trên cổ hay trên vành tai của mình từ đâu mà có.
Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, nên trong lúc nằm ngủ cô đã va vào một vật gì đó mà bản thân không thể nhớ rõ.
Cửa sổ đóng chặt cả đêm, hệ thống sưởi vẫn luôn mở, hơn nữa trong căn phòng này còn có vẻ phiền muộn, không phí rất bí bách.
Đứng ở giữa phòng khách, tầm mắt của cô hơi hốt hoảng, nhìn lại lần nữa không gian tĩnh mịch này.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Trần Tử Huyên lập tức cảm thấy áp lực, thật khó chịu.
Trong không gian khép kín như vậy dễ dàng khiến cho người ta phải suy nghĩ linh tinh, cũng khiến bản thân muốn thoát khỏi cảnh ngộ này.
Cô xoay tay nắm cửa, xông ra ngoài.
Nhiệt độ chênh lệch giữa trong nhà với bên ngoài khiến cô rùng mình một cái, cảm giác rét lạnh của thời tiết mùa đông cũng khiến cho đầu óc Trần Tử Huyên trong nháy mắt trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, tâm trạng cũng theo đó mà bình thường trở lại.
Nhưng rất nhanh, Trần Tử Huyên liền phát hiện, chân mình đang giẫm lên một vật lạ.
Vừa cúi đầu xuống nhìn, cả người cô lập tức hoảng hốt mất hai phút.
Một bó hoa hồng màu đỏ tươi.
Trần Tử Huyên chạy chân trần ra ngoài, đôi bàn chân trắng nõn khiến màu đỏ của hoa hồng càng trở nên nổi bật.
Tâm tình Trần Tử Huyên lúc này vô cùng phức tạp, cô cúi người nhặt lên.
Tất cả gai trên thân hoa hồng đều đã được cắt bỏ cẩn thận: “Là ai đã đặt nó ở đây?”
Ai lại đặt một bó hoa hồng trước cửa căn hộ của cô.
Trong đầu cô lập tức hiện lên một màn tối qua, trên quảng trường đông người qua lại kia, có một bé gái đã mời cô mua hoa.
Chính là loại hoa hồng này.
Sắc mặt Trần Tử Huyên trở nên phiền muộn, siết chặt bó hoa trong tay, mãi đến khi có một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, cô mới hít sâu một hơi xoay người đi vào phòng, thay quần áo rồi nhanh chóng ra ngoài.
Chín giờ sáng, Trần Tử Huyên nhận được một cuộc điện thoại của Chu Tiểu Duy.
Ở đầu dây bên kia, Chu Tiểu Duy hỏi cô có muốn cô ấy mang về một ít đặc sản của thành phố C không? “Hiện tại mình đang ở thành phố C, hôm nay là lễ Giáng Sinh, sao cậu lại tới bệnh viện, có phải bị bệnh rồi không?” Cô ấy nghe được có tiếng loa bệnh viện ở bên kia điện thoại.
“Tối hôm qua ở quảng trường đi dạo một lúc, sau đó thì bị cảm rồi phát sốt thôi.” “Có nghiêm trọng lắm không?”
“Chỉ là cảm mạo bình thường thôi, cậu không cần lo lắng.“ Giọng nói Trần Tử Huyên rất bình thản, không nghe ra một chút bất thường nào.
“Mình đang xếp hàng để lấy số, sắp đến lượt mình rồi, khi nào xong sẽ nói chuyện với cậu.”
Cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc.
Chu Tiểu Duy suy nghĩ một chút, giọng nói của cô cũng không có gì khác thường, nhưng tại sao chỉ là bị cảm bình thường lại phải tới bệnh viện?
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đột nhiên từ phía sau có người tiến lại gần, Chu Tiểu Duy hoảng sợ, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đó, lập tức phát run: “Anh, sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Bùi Hạo Nhiên thấy vẻ mặt kinh hãi của cô ấy thì làm như không có gì mà nhún vai: “Nếu không chẳng lẽ cô cho rằng tối qua cô và tôi ngủ lại trên đường cái hả?”
“Tối hôm qua anh ngủ ở đây cùng tôi sao?”
Tiểu Duy càng cảm thấy sợ hãi, cô cao giọng, âm điệu trở nên chói tai: “Bùi Hạo Nhiên, anh chính là tên biến thái, tự dưng chạy đến phòng tôi hả.”
Câu nói kế tiếp có cảm giác không được tự nhiên, cô ấy đột nhiên không nói tiếp nữa.
“Sao phải căng thẳng như vậy?” Người gây ra mọi chuyện không có một chút hổ thẹn, liếc mắt thấy khuôn mặt cô ấy dần dần ửng hồng nhịn không được liền trêu ghẹo một chút.
Sau đó kẻ luôn nhã nhặn trước mặt người khác này nở một nụ cười vô cùng bại hoại: “Chu Tiểu Duy, cô sợ tôi làm gì cô à?”
Cả người Chu Tiểu Duy lập tức cứng đờ.
Này, này đúng là mặt dày mày dạn, lại có thể nói ra những lời như vậy!
“Tối hôm qua, rốt cuộc anh…“ Giọng nói Chu Tiểu Duy có chút run run.
Bùi Hạo Nhiên có lòng tốt mà giải thích với cô ấy: “Tối hôm qua tôi xuống dưới quây lễ tân để đặt thêm một phòng, nhưng nhân viên