Nửa đêm, trằn trọc không ngủ được.
Chán nản mở Wechat ra, xem bảng tin bạn bè.
Bùi Hạo Nhiên ngạc nhiên khi thấy tài khoản của mình có đăng một bài lên, mà chính mình lại không hề hay biết.
Anh ta suy nghĩ nửa giây, đoán ra được chắc đây là trò đùa của con trai mình: “Có phải bình thường quá chiều chuộng nó rồi không, nghe nói nuôi dạy con trai là phải nghiêm khắc.”
Anh Bùi thân là một người cha đang bắt đầu suy ngẫm về vấn đề này.
Nhìn vào bảng tin bạn bè trên màn hình, tiêu đề con trai anh ta viết là: “Một ngày vui vẻ hạnh phúc của chúng tôi.”
Quả nhiên là trình độ làm văn của học sinh tiểu học.
Sau đó đính kèm theo sáu bức hình và một đoạn video dài mười giây.
Một người đàn ông to lớn như Bùi Hạo Nhiên nằm nghiêng trên giường, rất nghiêm túc xem.
Những cái này rõ ràng là tối nay Lê Hướng Bắc và con trai anh ta đến chỗ Chu Tiểu Duy ăn cơm.
Có điều những bức ảnh và video Bùi Ức quay đều có hình bóng Chu Tiểu Duy, ví dụ như cậu bé và Chu Tiểu Duy ở trong phòng bếp nấu ăn, còn có mấy người bọn họ ngồi đợi ăn, Chu Tiểu Duy múc canh cho bọn họ, nhìn nụ cười ngốc nghếch của con trai mình…
Nghĩ đến những món ăn mà anh ta ăn tối nay, so sánh với nhau, anh ta không thể nhớ được mình đã ăn những thứ gì.
“Thằng nhóc thối này.”
Bùi Hạo Nhiên biết con trai anh ta cố tình chụp cho anh ta xem, đây đều là để kích động thù hận của anh ta.
Cầm điện thoại, ngón tay mảnh khảnh ấn trên màn hình, tìm được ID của Chu Tiểu Duy, xem bài đăng mới nhất của cô ấy.
Vẻ mặt anh ta trầm ngâm một lát: “Cô ấy không tức giận.”
Chu Tiểu Duy cũng giống những cô gái khác, nhìn thấy những gì vui vẻ đều sẽ đăng lên mạng, nhìn dáng vẻ, hình như bị mắng mà cô ấy vẫn không để tâm.
Bùi Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, khóe miệng đột nhiên cười: “Sinh vật đơn bào.”
Sau đó anh ta tắt máy, đi ngủ.
Thật ra Chu Tiểu Duy không có phóng khoáng như vậy, tâm tình của cô ấy rất kém.
Nửa đêm trằn trọc trên giường không ngủ được.
Cô ấy bắt đầu hoài nghi không biết mình có vấn đề gì không, sao cô ấy lại thích loại người bên ngoài hiền lành bên trong xấu tính như Bùi Hạo Nhiên chứ? Hơn nữa xấu tính lớn còn kèm theo xấu tính nhỏ nữa, cô ấy là một người phụ nữ chưa trải qua tình yêu bao giờ, trước giờ cô ấy chưa nghĩ đến sẽ làm mẹ kế.
“Mình cũng không phải là rất xấu, không phải đàn ông đều mù hết rồi đấy chứ?” Chu Tiểu Duy ôm chăn lăn lộn, thở dài.
Lẽ nào do cả ngày cô ấy ở cùng một chỗ với Trần Tử Huyên, đây chẳng phải là không so sánh không có tổn thương, một khi so sánh sẽ thấy kém rất xa sao.
Cô ấy lại thở dài hỏi ông trời sao lại để cho mình tầm thường như thế này.
Gần đây cô ấy còn có một chuyện khác cần phải bận tâm, người mẹ ham của tham lam kia của cô ấy đã hẹn cho cô ấy một đối tượng xem mắt vào hôm giáng sinh, mà cô lại cho đối phương leo cây.
Mấy ngày nay cô ấy luôn lo lắng về chuyện xem mắt.
Không tiền, không có đàn ông, còn có người thân khốn nạn.
Đúng rồi, đến công việc cô ấy còn không tìm được nữa.
“Sao cuộc đời của tôi lại thất bại như vậy chứ, tôi cũng không làm ra việc vì bại đức mà?” Chu Tiểu Duy bực bội vò loạn mái tóc ngắn của mình, vùi đầu vào chăn rồi đi ngủ.
Đêm dài, trong thế giới của người trưởng thành có quá nhiều việc phiền não, ngủ nướng đến sáng là một điều rất xa xỉ.
Gần đây Trần Tử Huyên cũng bị mất ngủ.
Từ sau ngày Lê Hướng Bắc dẫn Bùi Ức đến nhà cô ăn cơm, căn hộ của cô vẫn luôn trong tình trạng yên tĩnh, trạng thái rất lạnh lẽo.
Có lúc cô cũng rất ghét cái loại yên tĩnh này, quá yên tĩnh rồi.
Hơn nữa cô cũng phát hiện ra một chuyện, cái vị ở tầng trên dường như đã rất lâu rồi chưa quay về.
Bây giờ mỗi sáng thức dậy, Trần Tử Huyên vô thức theo thói quen mà xem Wechat.
Nguyễn Chi Vũ đã rất lâu rồi chưa gọi cô đi mua đồ ăn sáng, trên tầng cũng không có âm thanh đánh bóng.
“Hay mình lên tầng tìm anh ta?” Sau khi đấu tranh một phút, Trần Tử Huyên quyết định không đi nữa.
Đi tìm anh ta, chủ động dâng đến cửa.
Vậy thì quá ngu ngốc rồi.
Sau đó cô lại một tuần đến câu lạc bộ tập luyện bắn súng một lần, lần này không cần huấn luyện viên nhắc nhở, cô cũng tự mình đi đến.
Buổi luyện tập hôm nay hoàn thành rất suôn sẻ, huấn luyện viên vừa thu dọn đồ đạc, vừa dùng giọng tiếng Trung chưa sõi nói chuyện với cô.
“Cô Trần, cô không tập trung, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi không tập trung hồi nào chứ!”
Trần Tử Huyên giống như bị người ta nói trúng tim đen, vẻ mặt rất khó chịu, giơ khẩu súng trong tay lên nhắm về phía xa bắn một phát, pằng một tiếng, huấn luyện viên bên cạnh bật cười.
“Cô sắp không phải đến đây nữa rồi.”
“Có ý gì?” Cô đột nhiên trở lên cảnh giác.
Huấn luyện viên nhìn gương mặt ngang ngược của cô đánh giá, cười nói: “Sao vậy, lúc trước muốn cô đến đây, cô không nguyện ý, bây giờ cô có thể xuất sư rồi, lại không nỡ sao?