“Sao cô lại ở đây?” Khi Chu Tiểu Duy ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt, cô ấy lại ngây ngốc hỏi ngược lại anh ta: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Bùi Hạo Nhiên vội vàng chạy đến đây, trên tay còn cầm cặp công văn, nhíu mày nhìn bộ dạng thảm hại ngồi trên bậc đá bẩn thỉu của cô ấy.
Đặc biệt là nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, đột nhiên tức giận, cao giọng hỏi: “Tôi đang hỏi cô, Chu Tiểu Duy, sao cô lại ở đây một mình?”
Có thể là do anh ta đột nhiên tức giận cao giọng, cô ấy nhìn anh ta, mắt càng đỏ hơn, đôi mắt tủi thân đầy nước mắt, không khống chế được mà khóc: “Tôi, tôi… tôi không biết, hình như tôi làm gì cũng không tốt, tôi thật sự rất vô dụng.”
Cô ấy vừa khóc, vừa cố gắng nói chuyện, giống như một người bình thường rất an phận rất nhút nhát bị dọa sợ, nước mắt không ngừng lại được.
Bùi Hạo Nhiên nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết của cô ấy, trong lòng cảm thấy hoảng loạn.
Bình thường anh ta hay trêu chọc cô ấy, cũng không thấy cô ấy tức giận, cũng không biết tên khốn nạn nào đã ức hiếp cô ấy.
“Quần áo cô sao lại ướt như vậy?”
Bùi Hạo Nhiên đặt cặp công văn sang một bên, ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ lưỡng cô ấy, sau đó phát hiện trên má của cô ấy có dấu vết bị tát rất rõ ràng.
Đột nhiên anh ta rất tức giận, lo lắng hỏi: “Đây là do ai đánh?”
Đã rất lâu rồi không có ai ngồi xổm trước mặt cô ấy, dùng giọng nói nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với cô ấy.Trong lòng Chu Tiểu Duy đột nhiên rất cảm động, ôm lấy người trước mắt, lẩm bẩm cố gắng giải thích cho mình: “Tôi, tôi thật sự không có tiền, bọn họ đòi mấy trăm vạn.
Tôi phải làm sao đây? Tôi không kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi biết tôi rất vô dụng.”
Bùi Hạo Nhiên không nghe rõ cô ấy đang nói cái gì, nhưng cơ thể mỏng manh của cô ấy đột nhiên ôm chặt lấy anh ta, liền dọa anh ta cứng đờ trong một giây, gương mặt anh tuấn có chút căng thẳng.
Anh ta rất ít khi tiếp xúc thân mật với phụ nữ.
Anh ta thở dài, không biết có lên đẩy cô ấy ra không, có điều rất nhanh Bùi Hạo Nhiên đã chú ý đến thân thể của cô gái nhỏ này đang phát sốt, quần áo ướt đẫm của cô ấy không biết đã bị gió lạnh thổi trong bao lâu rồi.
Hôm nay anh ta cũng rất trùng hợp đến nơi này, có một công ty đã hợp tác với anh ta, sau khi ký xong hợp đồng, cùng trợ lý rời đi chuẩn bị về trung tâm thành phố, anh ta nhàm chán liếc qua cửa sổ, kết quả phát hiện một bóng hình quen thuộc.
Thực ra trong lòng anh ta cũng có chút nghỉ ngờ, không ngờ lại thật sự là cô gái ngốc Chu Tiểu Duy này.
Cô gái trong lòng anh ta vẫn còn khóc, giống như đã chịu oan ức rất lớn, có lẽ bình thường đã nhẫn nhịn quá lâu, hôm nay lại bị người ta ức hiếp.
Hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang khóc của cô ấy, Bùi Hạo Nhiên do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Chu, Chu Tiểu Duy, cô đừng có bôi nước mắt nước mũi vào quần áo tôi.”
Anh ta muốn trêu chọc cô ấy như bình thường, có điều giọng điệu lần này hơi nhẹ nhàng một chút.
Có lẽ do khóc quá lâu, cô gái trong lòng nấc lên một tiếng, sau đó cũng phản ứng lại, có chút tức giận mắng: “Anh là cái loại người gì vậy, sao anh không nói được một câu xuôi tai vậy?”
Bùi Hạo Nhiên lấy làm lạ: “Bị bệnh nên cũng to gan hơn rồi đúng không?”
“Lợn chết không sợ nước sôi mà!”
“Con lợn” trong lòng anh ta còn dám phản bác lại một tiếng, Bùi Hạo Nhiên không biết nên cười hay nên khóc, lại nhìn cái mũi đỏ ửng của cô gái này, dáng vẻ tủi thân, muốn dạy dỗ cô ấy mấy câu, nhưng lại không nói ra được.
Bùi Hạo Nhiên rất vất vả mới lấy được điện thoại trong túi gọi điện cho trợ lý, bảo trợ lý trực tiếp lái xe vào.
Anh ta bế cô gái nhỏ đang ngủ say vào trong xe, trực tiếp nói nơi ở của Chu Tiểu Duy.
Sau khi đưa Chu Tiểu Duy về nhà, cô ấy đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nhanh chóng giao phó công việc ở công ty cho trợ lý, anh ta cũng ở lại.
Bùi Hạo Nhiên nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, không nhịn được thở dài.
Lúc trước Trần Tử Huyên ở nhà cô ấy, đã để lại rất nhiều thuốc, cho nên Bùi Hạo Nhiên rất nhanh chóng đã tìm được thuốc hạ sốt.
Anh ta bưng nửa cốc nước, ngồi ở đầu giường, nâng nửa thân trên của cô ấy tựa vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng dán vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Chu Tiểu Duy, tỉnh lại một chút, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.”
Bùi Hạo Nhiên cảm thấy giống như đang dỗ trẻ con uống thuốc vậy, mà điều may mắn nhất đối với anh ta là Chu Tiểu Duy rất dễ dỗ.
Cô ấy dường như hợp tác theo bản năng, giống như tính cách an phận ngoan ngoãn của cô ấy vậy, nếu như là Trần Tử Huyên, vậy thì nhất định sẽ rất đau đầu.
Động tác của Bùi Hạo Nhiên rất nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm lại giường, đắp chăn giúp cô ấy, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô vừa rồi, tâm tình anh ta rất phức tạp, còn có chút tức giận.
Anh ta xoay người, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, dùng nước ấm làm ướt khăn, rất cẩn thận lau mắt cho cô ấy.
Hình như Chu Tiểu Duy không quen được người khác phục vụ cho lắm, cô ấy khó chịu quay người.
“Vừa bị bệnh đã không an phận rồi.” Bùi Hạo Nhiên thấp giọng phàn nàn.
Có điều cô