Đĩa thịt bò lớn trước mặt đã bị Bùi Hạo Nhiên giải quyết sạch sẽ, hương vị đúng là rất tuyệt và cũng khiến cho bản thân anh ta cảm thấy hài lòng.
Ngẩng đầu nhìn, Chu Tiểu Duy ở phía đối diện có vẻ mặt xanh xao, dường như không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn một chút, may mắn là không cần phải dỗ dành cô ấy về việc uống thuốc.
“Còn sốt không?” Bùi Hạo Nhiên đứng dậy giúp cô ấy thu dọn bát đũa, nhìn thấy cô ấy mặt mày tái nhợt, liền tính toán có nên đưa tới bệnh viện hay không.
“Sau khi đo thì cơ thể đã trở lại bình thường nhưng đầu vẫn cảm thấy nặng, có thể là do bị cảm.” Chu Tiểu Duy trả lời chậm chạp, nhìn người đàn ông trước mặt cầm bát đũa đi vào trong phòng bếp chuẩn bị rửa, cô ấy theo bản năng liền đứng dậy: “Để tôi rửa.”
Bùi Hạo Nhiên liền mặc tạp dề, quay đầu bày ra biểu tình có chút phức tạp mà nhìn cô ấy: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không đập vỡ bát nhà cô đâu.”
“Tôi không phải có ý này, bây giờ đang là mùa đông mà trong vòi lại không có nước ấm, anh cũng không quen với đồ trong phòng bếp.” Chu Tiểu Duy yếu ớt giải thích một câu, sao cô ấy có thể để cho một ông chủ lớn như anh ta làm những công việc như thế này.
“Tôi đường đường là một người đàn ông mà phải sợ nước lạnh sao?” Bùi Hạo Nhiên xụ mặt, giống như cảm thấy không thoải mái khi cô ấy cứ nói như vậy: “Về giường nằm đi.”
“Việc rửa bát đơn giản như vậy, cô đứng ở trong này là để giám sát tôi, cô nghi ngờ tôi sao?”
“Tôi không có.” Chu Tiểu Duy rầu rĩ trả lời, cô ấy nào dám nghỉ ngờ anh ta.
Nhìn bóng dáng anh ta mặc tạp dề, trông vẫn rất ổn, nhưng mà cô ấy cảm thấy có chút buồn cười vì cái cách anh ta đổ nước rửa bát ra hơi nhiều.
Cô ấy đã quen với việc ở một mình, trước đây Đường Duật cũng đã từng nấu ăn trong bếp nhà cô ấy, nhìn động tác thái thức ăn hay rửa bát cũng đều lưu loát.
Lần đó nhìn thấy anh ta ở trong bếp, cô ấy liền cảm thấy rất đẹp trai, quả thực không thể so sánh Bùi Hạo Nhiên với anh ta được.
Hiện tại nhìn thấy Bùi Hạo Nhiên tay chân vụng về rửa bát như vậy càng khiến cô ấy có ấn tượng sâu đậm, nằm xuống giường, nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể nào xóa đi được hình ảnh của anh ta ở trong đầu.
Có thể là bởi vì cô ấy thích anh ta, nhưng lại không biết thích từ khi nào.
Sau khi uống thuốc, Chu Tiểu Duy cho rằng bản thân sẽ cảm thấy khá hơn khi tỉnh dậy.
Nhưng hiện tại đầu cô ấy lại đau nhói lên từng cơn, cô im lặng cố gắng chịu đựng.
Từ nhỏ cô ấy đã bị mẹ ruột ruồng bỏ, cha dượng ức hiếp, nên đã quen với việc bản thân phải trở nên kiên cường, bởi vì sẽ không có ai dỗ dành hay quan tâm tới cô ấy.
Cố gắng chịu đựng những cơn đau ở hai bên huyệt Thái Dương, lại khiến cô nhớ tới bản thân khi còn nhỏ bị người khác bắt nạt, bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.
Trong phòng bếp, Bùi Hạo Nhiên đang rửa hai cái bát ba cái đĩa, vậy mà cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lại rửa lại bằng nước một lần nữa, trong đầu luôn hoài nghi bản thân rửa như vậy vẫn còn chưa đủ sạch, cuối cùng khiến nước bắn ra khắp nơi, anh ta liền muốn đi tìm cây lau nhà.
Bùi Hạo Nhiên làm xong mọi thứ, đi vào phòng khách uống một ngụm trà nóng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ bên cạnh TV mới phát hiện ra đã là 4 giờ sáng.
Nửa đêm, anh ta là đàn ông lại ở trong nhà một người phụ nữ.
Tầm mắt nhìn về phía phòng ngủ, trầm mặc một lúc, sau đó mới đứng dậy.
Anh ta biết Chu Tiểu Duy ngốc kia thích mình, nhưng lại sợ không thể khiến cho cô ấy được hạnh phúc.
Nếu còn kéo dài như vậy sẽ làm hại đến cô, hơn nữa về sau với tính cách của Quan Lôi thì cô ta sẽ tìm đến cô ấy để gây phiền phức.
Ngày đó anh ta cũng không muốn đuổi việc cô ấy, nhưng vì không muốn khiến cho cuộc sống của cô ấy gặp phải những rắc rối không đáng có nên đành làm như thế.
Thuốc cảm của Chu Tiểu Duy đặt ở trên bàn trà, anh ta lại đứng lên đột ngột, khiến cho hộp thuốc cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Bùi Hạo Nhiên nhặt lên, tùy tiện nhìn qua một chút, lập tức chú ý tới hộp thuốc đã quá hạn.
“Chu Tiểu Duy đúng là ngốc.”
Anh ta thở dài tiện tay ném hộp thuốc vào thùng rác: “Đã quá hạn nửa năm, vậy mà vẫn còn giữ.”
Không nghĩ nhiều mà trực tiếp đi vào trong phòng ngủ của cô, khẽ đặt tay lên trán cô, Bùi Hạo Nhiên liền phát hiện người phụ nữ ngốc này lại bắt đầu phát sốt.
Anh ta ghé sát lại gần tai cô gọi vài tiếng, cô gái trên giường khẽ xoay người nhưng vẫn không có ý định tỉnh lại.
Bùi Hạo Nhiên do dự đứng ở bên giường, nhìn cô gái đang ngủ say kia, cuối cùng vẫn là phải dùng đến biện pháp mạnh mới khiến cô ấy tỉnh.
Trên nhiệt kế chỉ 38 độ, nếu như cô ấy vẫn còn phát sốt như vậy thì sẽ càng nguy hiểm mất.
Nhìn gương mặt đang nằm nghiêng kia bởi vì phát sốt mà ửng đỏ, mắt nhắm chặt, vẻ mặt khi ngủ vô cũng yên tĩnh, anh ta không nỡ đánh thức cô ấy dậy.
“Phụ nữ đều phiền toái như vậy.” Anh ta nhỏ giọng oán giận một câu.
Từ trước đến nay Bùi Hạo Nhiên xử lý mọi chuyện đều rất bình tĩnh và gọn gàng, cho dù trước kia có quan hệ đặc biệt với Quan Lôi, anh ta cũng có thể lập tức từ chối hoặc đồng ý, không phải đắn đo suy nghĩ nhiều như vậy, thật không giống với tính cách của anh ta.
Cuối cùng Bùi Hạo Nhiên quyết định ra ngoài tới một cửa hàng thuốc gần đó mua một ít thuốc hạ sốt cùng thuốc cảm.
Anh ta tới đây là ngồi xe của trợ lý, hiện tại cũng đã hơn 4 giờ sáng, đi ra ngoài muốn tìm xe taxi cũng không dễ dàng, vì thế anh ta liền đi dạo một vòng gần đây, cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ cũng không bán thuốc, đi bộ hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng tìm thấy một hiệu thuốc.
Đến khi anh ta trở về cũng đã là 5 giờ 20 phút.
Anh ta rót một cốc nước ấm cùng với thuốc mới mua đi vào bên trong phòng ngủ, vừa mới đi tới bên cạnh giường, điện thoại di động màu hồng nhạt trên tủ đầu giường liền vang lên.
Ban đầu anh ta cho rằng đó là chuông đồng hồ báo thức, liền muốn tiến đến tắt đi.
Nhưng khi nhìn vào màn hình, liền nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là “mẹ”, là mẹ của Chu Tiểu Duy sao?
Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, còn khiến cho người ta cảm thấy có chút phiền chán.
Bùi Hạo Nhiên đem thuốc cùng cốc nước đặt xuống tủ đầu giường, sau đó cầm lấy điện thoại di động bước ra khỏi phòng, bắt đầu mở miệng, ngữ khí bình thản.
“Chu Tiểu Duy đang bị cảm mạo cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì, lát nữa đợi cô ấy tỉnh tôi sẽ