Trần Tử Huyên đang lựa máy tính ở thành phố kỹ thuật, máy tính còn chưa mua được thì đã nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp.
Sau đó cô vội vàng đến sân bay, ngồi chuyến bay gần nhất bay đến bệnh viện trung tâm thành phố C.
Đã rất lâu rồi cô không có liên lạc với người nhà họ Trần, ngay cả lễ Giáng Sinh lần trước cô cũng không thèm gọi điện hỏi thăm một chút, mỗi người đều đã có cuộc sống của riêng mình, cũng đã dần quen với việc cắt đứt liên lạc với nhau.
Nhưng khi nghe tin bố mình đột ngột bị bệnh nặng thì tâm trạng của Trần Tử Huyên lại rất nặng nề.
“Ông ấy… Tình trạng của ông ấy như thế nào rồi?” Lúc Trần Tử Huyên chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố C thì cũng đã là 11 giờ tối, bên khoa nội trú nhìn hơi vắng vẻ, lúc cô đi đến trước phòng bệnh thì vừa lúc thấy bà nội Trần đang nói chuyện với chủ nhiệm bệnh viện.
Lúc bà nội Trần nhìn thấy cô đến thì đôi mắt dần đỏ lên, bà cầm lấy cánh tay cô hỏi: “Nguyễn Chi Vũ đâu, sao người nhà họ Nguyễn lại không đến?”
Cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, bà nội vẫn luôn giữ dáng vẻ của một người thích nịnh nọt.
“Cháu thật sự ly hôn với cậu ấy sao? Sao cháu lại ngu như vậy hả? Dù sao đứa bé cũng đã mất rồi, sao cháu không đòi cậu ấy bồi thường.
Bây giờ bố cháu xảy ra chuyện, cháu nói phải làm sao đây, nên đi tìm người nào bây giờ?” Bà nội Trần vừa nói xong thì khóc lên, bình thường Trần Tử Huyên luôn thích tranh cãi với họ.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô lại cảm thấy thật ra bọn họ sống cũng không dễ dàng gì, nhất là bà nội cô, bà đã già rồi.
Con người khi trưởng thành sẽ luôn thay đổi.
“Bà nội à, bà ngồi xuống đây đi, cháu nói chuyện với bác sĩ một lát.” Cô giả vờ ra vẻ không thân thiết lắm, nhỏ giọng nói rồi đỡ bà nội ngồi xuống ghế, sau đó cô mới vào phòng làm việc nói chuyện với bác sĩ chủ nhiệm.
“Sáng hôm nay lúc bố cô đi làm thì ô tô bất ngờ đâm vào rào chắn bên đường, sau đó có người đi ngang qua đã gọi điện báo cảnh sát và đưa người đến bệnh viện cấp cứu, người cũng đã được cứu rồi.” Bác sĩ kể lại sự việc một cách khái quát cho cô nghe.
“Bình thường sức khỏe của bố tôi vẫn luôn rất tốt, chưa từng nghe nói ông ấy mắc bệnh gì, có phải là do có người làm gì hay không?” Trần Tử Huyên ngay lập tức bác bỏ, những chuyện xảy ra xung quanh cô luôn có bóng dáng của âm mưu, nên chuyện gì cũng khiến cô nghỉ ngờ.
“Chuyện chiếc xe đâm vào hàng rào có phải là do có người làm hay không thì phải chờ kết quả điều tra của bên cảnh sát giao thông rồi mới biết, nhưng theo tôi thấy thì hình như cô cũng không hiểu rõ về tình trạng sức khỏe của bố mình lắm.” Bác sĩ cầm lấy ảnh chụp CT, ảnh chụp X- quang và các kết quả xét nghiệm khác đưa cho cô xem: “Chắc là bố cô là kiểu người thường có thói quen hút thuốc, uống rượu và thức khuya.”
“Ông ấy bị xơ gan, phổi cũng không tốt lắm, lần này xảy ra chuyện chủ yếu là do nhồi máu cơ tim.”
Trần Tử Huyên nghe xong thì kinh ngạc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trợ Lý Tuyến 1
2.
Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
3.
Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
4.
[Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
Cô thật sự không biết sức khỏe của bố cô, ông Trần Võ Quyền lại kém như vậy.
“Vậy, vậy tình trạng hiện tại của ông ấy thế nào?” Cô run giọng hỏi.
“Không cần phải lo lắng quá, hiện tại ông ấy vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi thêm hai ngày nữa, đợi đến khi tình trạng ổn định rồi mới đưa ra phương hướng điều trị.”
Trần Võ Quyền là một doanh nhân rất nổi tiếng ở thành phố C, viện trưởng cấp cao của bệnh viện cũng biết ông ấy, vì vậy đã dặn bác sĩ chủ nhiệm này khi làm kiểm tra cho ông ấy phải hết sức cẩn thận, không được qua loa.
“Tình huống của ông Trần tương đối may mắn, dù mạch máu ở tim mạch của ông ấy đột ngột vỡ, nhưng lượng máu chảy ra không nhiều, lại đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng mà mạch máu của ông ấy rất yếu ớt, sức khỏe cũng không tốt.” Bác sĩ dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía cô, nhắc nhở một câu: “Đừng kích thích ông ấy.”
Trần Tử Huyên gật đầu một cách cứng nhắc.
Người trong cuộc đều biết Trần Võ Quyền, người giàu nhất thành phố C, vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó.
Khi còn trẻ đã kết hôn với cô chủ nhà họ Cố, sau khi leo lên được cành cây cao là nhà họ Cố, được gia đình họ giúp đỡ, ông mới có được địa vị như ngày hôm nay.
Đồng thời cuộc sống đời tư của Trần Võ Quyền cũng là chuyện mà mọi người thường hay bí mật bàn tán với nhau khi rảnh rỗi, chẳng hạn như ông và con gái thường xuyên tranh cãi gay gắt, ít khi liên hệ với nhau.
Trần Tử Huyên rất ghét bố mình, ông dám vượt quá giới hạn trong hôn nhân, ngang nhiên mang tiểu tam về nhà, hại chết mẹ cô, vong ân phụ nghĩa, có lỗi với sự bồi dưỡng của ông ngoại cô.
Nhưng mà bây giờ…
Cô đi đến phòng bệnh, trên chiếc giường bệnh trắng xóa kia, bố cô đang nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt phờ phạc, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tích của máy móc y tế.
“Trương Tiểu Vi và những người khác đâu?”
Cô chợt phát hiện ra, khi bố cô bị bệnh, chỉ có một mình bà nội chạy đôn chạy đáo, còn người mẹ kế khẩu phật tâm xà lại không có ở đây.
“Tử Huyên à, bây giờ bố cháu thế nào rồi?” Bóng một người phụ nữ bỗng nhiên chạy từ bên thang máy qua, nhìn dáng vẻ Cố Như Yên