Trần Tử Huyên cảm thấy Chu Tiểu Duy rất kỳ quái.
Cô ấy vừa nghe điện thoại xong, như kiểu bị người bên kia dọa nạt gì đó liền nói phải rời đi trước.
Trần Tử Huyên chăm chú nhìn một cách nghiêm túc, giữ lấy không để Chu Tiểu Duy đi: “Ban nãy là ai gọi điện cho cậu thế? Có phải có người uy hiếp cậu đúng không?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, mặt cô ấy lập tức đỏ lên xấu hổ.
“Không có gì đâu, đợi sau này tớ sẽ giải thích với cậu sau nhé.” Chuyện không mấy tốt đẹp giữa Chu Tiểu Duy và Bùi Hạo Nhiên thật tình là không còn mặt mũi nào mà nói ra nữa.
“Tiểu Chu à, gần đây xung quanh tớ xảy ra rất nhiều chuyện không hay, tớ sợ sẽ liên lụy tới cậu.
Nếu cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng nhớ lập tức nói cho tớ biết nhé.”
Trần Tử Huyên càng tỏ ra lo lắng bao nhiêu, Chu Tiểu Duy càng cảm thấy hổ thẹn bấy nhiêu, miễn cưỡng nói cho qua: “Tớ chỉ là một người dân bình thường thôi mà, người cần chú ý an toàn là cậu đấy.
Mỗi lần cậu trở về Thành phố C đều không có chuyện gì tốt lành cả.
Vậy nhé, tớ sẽ liên lạc với cậu sau.”
Hai người họ tự gọi taxi về.
Chu Tiểu Duy đi vòng theo hướng Tây, còn Trần Tử Huyên bắt xe đến bệnh viện trung tâm.
“Ông ấy bây giờ thế nào rồi?”
Trần Tử Huyên đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào trong, đúng lúc Cố Như Yên mở cửa đi ra, cô liền lúng túng hỏi một câu.
Cô với cha mình gần như cả đời chẳng qua lại lần nào, giờ đây đột nhiên lại muốn quan tâm đối phương, nói những lời ân cần hỏi thăm này ra trước mặt đúng là khó mà mở miệng nổi.
Cố Như Yên nhìn cô do dự loanh quanh ngoài phòng bệnh, biết là cô đang lo lắng: “Bác sĩ có nói rồi, chỉ cần cha cháu tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì lớn nữa, có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường được.”
“Vâng.”
Cô điềm đạm đáp lại, không để lộ biểu cảm gì.
Cố Như Yên tự nhiên hỏi một câu: “Cháu có muốn vào trong không?”
Cha cô dường như đã tỉnh lại rồi, bên trong có tiếng ti vi đang phát tin tức mới.
Trần Tử Huyên ngồi luôn xuống ghế ngoài cửa phòng bệnh: “Đợi ông ấy ngủ rồi cháu sẽ vào thăm.” Vào làm gì cơ chứ, nhỡ lại cãi nhau, thì cha cô có khi tức đến mức phải vào phòng chăm sóc đặc biệt lần nữa ấy chứ.
Cố Như Yên nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn ngay ngắn ngồi ở bên cạnh mà đột nhiên muốn bật cười.
“Tử Huyên này, tối nay cháu có muốn về nhà mình ngủ không?”
Cố Như Yên biết cô đang ở khách sạn.
Ban nãy, bà cụ Trần có nói đến nhà họ Trần giờ đang trống trải lạnh tanh, tâm trạng cô liền có chút phức tạp.
Trần Tử Huyên cũng không đáp lại ngay.
Nếu như là trước đây thì cô sẽ không cần phải nghĩ ngợi mà lập tức từ chối.
Cô vội nói sang chuyện khác: “Dì à, dì nghỉ ngơi lúc đi, cháu thấy dì cũng mệt rồi.” Nhìn Cố Như Yên vất vả chạy ngược chạy xuôi chăm sóc cho cha mình, Trần Tử Huyên đột nhiên nhớ tới bà mẹ kế đến giờ còn chưa thấy bóng dáng tăm hơi đâu, cô liền tức giận hỏi: “Trương Tiểu Vi đâu rồi?”
Cố Như Yên định nói gì đó thì thấy bảo mẫu đang đỡ bà cụ Trần đi từ phía hành lang tới.
Bà nội nghe thấy nhắc đến cái tên Trương Tiểu Vi, liền bắt đầu chửi bới: “Hay cho cô ta, gả vào nhà họ Trần rồi, còn suốt ngày nhởn nhơ bên ngoài, bây giờ Võ Quyền bị bệnh cũng chẳng thèm đoái hoài đến.”
Trước giờ bà nội luôn rất hài lòng về Trương Tiểu Vi, nếu không cũng không đồng ý cho con dâu nhà mình làm diễn viên ở bên ngoài.
Có điều lần này đến cả Trần Tử Huyên cũng cảm thấy kì lạ, bà mẹ kế đạo đức giả kia lại không đến đây thể hiện ư.
“Tử Huyên, cháu ngồi đây làm gì? Vào trong xem cha cháu thế nào rồi chứ.”
Bà cụ Trần nhìn đứa cháu gái ngồi ngoài phòng bệnh, trên mặt hiện ra vài phần vui mừng, có ý kéo cô đứng dậy.
Trần Tử Huyên cũng không dám đẩy ra, lúng túng theo bà vào trong.
Cô đoán không sai mà, vừa bước vào liền mặt đối mặt với người cha đang nằm trên giường bệnh, hai cha con đều tỏ ra ngượng ngập.
Bọn họ còn xa lạ hơn cả hai chữ người lạ, không có chủ đề gì để nói.
“Rốt cuộc vẫn là con gái nhà mình tốt.
Võ Quyền à, lần này con bị bệnh, Tử Huyên nó biết tin lập tức qua đây thăm con đấy.” Bà cụ Trần khẽ cười một cái, nụ cười có vài phần tự hào: “Ban nãy cậu chủ nhà họ Lê ở thành phố A cũng đích thân đi một chuyến tìm gặp một số chuyên gia, mẹ cũng yên tâm phần nào rồi.”
“Cũng là Tử Huyên nhà mình được việc.”
Tuy bà cụ Trần là người nịnh hót, nhưng thực tế lúc này có vẻ là đang vui mừng thật.
Trần Tử Huyên nhất thời chưa thích ứng được với sự dịu dàng kỳ lạ này.
Trần Võ Quyền ngồi dựa vào đầu giường, khẽ đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Trần Tử Huyên ngây ra một lúc.
Cô vô cùng ngạc nhiên khi cha mình cũng có lúc công nhận cô.
Cô cũng chẳng làm gì cả, có lẽ bọn họ đã nghĩ rằng cô đi cầu xin Lê Hướng Bắc.
Nhưng thực chất là không cần phải xin xỏ thì anh ta cũng tự mình tìm đến.
Bà cụ Trần bưng một ít canh tẩm bổ đến, vừa đổ ra bát vừa hỏi: “Tử Huyên này, bà nghe dì cháu nói bây giờ cháu đang thuê nhà ở một mình ở thành phố A hả?”
“Vâng.”
Cô không nói nhiều, chỉ đáp lại một từ.
Bà nội đưa bát canh cho Trần Võ Quyền, ông ấy đỡ lấy rồi uống một ngụm nhỏ, mơ hồ nhìn về phía Trần Tử Huyên.
Bà chậm rãi nói: “Một mình cháu lẻ loi đơn độc ở bên ngoài liệu có tự chăm sóc được cho bản thân hay không, nhà mình rộng lớn như vậy