“Trần Võ Quyền ngoại tình là vì muốn cố ý chọc tức mẹ cháu, bao nhiêu năm nay, dì vẫn luôn sinh sống cùng bọn họ, vẫn luôn nhìn bọn họ.
Dì biết Trần Võ Quyền rất yêu chị ấy, ông ấy chính là yêu đến quá hèn mọi rồi.
Có lúc ông ấy nghiêm khắc với cháu, không phải là cố ý đối xử với cháu không tốt, mà là không thể khống chế được cảm xúc, cháu đừng trách ông ấy.”
“Hơn nữa, cuối cùng Trần Võ Quyền cũng không đạt được cái gì cả.” Cố Như Yên nhìn cô, lương tâm cắn rứt, nói từng từ một: “Trần Võ Quyền đưa Trương Tiểu Vi về nhà, xung đột giữa mẹ cháu và ông ấy ngày càng gay gắt, cuối cùng Trương Tiểu Vi sảy thai, mẹ cháu bị bắt giam… mẹ cháu buộc phải chết.
Cuối cùng Trần Võ Quyền đã bí mật thả mẹ cháu đi.”
Cho đến giờ, ngoại trừ Trần Võ Quyền, không ai biết cuối cùng Cố Như Tình đã đi đâu.
Nói xong, Cố Như Yên yên lặng lo lắng nhìn cô, chuyện này, bọn họ vẫn luôn lừa dối cô, trong lòng bà luôn cảm thấy áy náy.
“Mẹ cháu thật sự không hề tự sát, Trần Võ Quyền yêu cầu tất cả mọi người giấu cháu chuyện này.
Ông ấy không muốn cháu biết, không muốn cháu có ấn tượng không tốt với mẹ mình.
Đến cuối cùng ông ấy vẫn lựa chọn bảo vệ chị ấy.”
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên rất bình tĩnh.
Qua một lúc, cô mới mở miệng, thanh âm rất bình tĩnh: “Vừa rồi lúc cha cháu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Trương Tiểu Vi cũng đã nói, hình như cô ta quá sợ hãi, cô ta như bị điên mà nói ra.”
Thanh âm của Trần Tử Huyên dần trầm xuống: “Cho nên, mọi thứ cháu biết đều là giả, đúng không?”
“Đúng, là giả.” Cố Như Yên áy náy không dám nhìn cô, nhỏ giọng nói với cô: “Tuy nhiên, cuộc sống của cháu không phải là giả, người bên cạnh cháu…” Đột nhiên, bên phía thang máy có tiếng bước chân vội vàng.
Nguyễn Chi Vũ.
Khi Trần Tử Huyên nhìn thấy rõ người đàn ông ở phía thang máy vội vàng đi tới chỗ cô, cả người cô đều sững lại, trên mặt không có chút biểu tình nào cả.
Cho đến khi Cố Như Yên kéo tay áo cô, cho đến khi người đàn ông khí chất phi phàm kia đứng trước mặt cô cách nửa mét, Trần Tử Huyên mới chợt tỉnh táo lại.
Có lẽ do đèn trong bệnh viện quá trắng quá chói lóa, Trần Tử Huyên cảm thấy anh như một ảo ảnh vậy.
Nguyễn Chi Vũ, cậu chủ của nhà họ Nguyễn, cứ như thế mà xuất hiện trước mặt cô.
Trần Tử Huyên đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút đau nhức, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim có một cảm xúc đang dâng trào, hốc mắt cô ẩm ướt, tầm nhìn trở lên mờ ảo.
Dường như cô đã chịu quá nhiều tủi nhục, vẫn luôn kìm nén, khi nhìn thấy anh, đột nhiên không muốn nhịn nữa, dường như muốn trực tiếp khóc to một trận.
Trần Tử Huyên không khóc, cô cố chấp trầm mặc nhìn thẳng vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Đôi đồng tử trong veo của cô rất đẹp, nước mắt sáng long lanh, những giọt nước mắt đang cuộn trào, giống như một đứa trẻ đang cố gắng nhẫn nhịn, muốn khóc nhưng không dám khóc.
Giống như phản ứng bản năng của cơ thể, cô từ trên ghế đứng thẳng dậy, bước chân, muốn đến gần anh.
Nhưng không, Trần Tử Huyên đứng dậy, quay người, quay lưng lại với anh mà bước đi.
Cố Như Yên hình như hơi không phản ứng kịp, nhìn người đàn ông lãnh đạm trước mặt, lại quay đầu lại nhìn, cháu gái Trần