“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Chu Tiểu Duy hẹn Trần Tử Huyên dạo phố, nhưng nhìn cô có vẻ không ổn.
Trần Tử Huyên từ lúc đi ra ngoài đến bây giờ vẫn luôn không quan tâm, đang lơ đễnh đi thì vô tình va phải cột xi măng, trên trán lập tức đỏ ửng.
Cô xoa xoa vết đỏ ửng trên trán, nói một câu: “Có một tin tốt, một tin xấu.”
“Cái gì?”
Chu Tiểu Duy cảm thấy cô giống như đang bị kích động.
Trần Tử Huyên biểu lộ vẻ mặt rất phức tạp, mấp máy môi, không nói.
Chu Tiểu Duy hiểu rõ tính cách của cô, Trần Tử Huyên không muốn nói việc gì thì ép buộc cô cũng vô dụng, chịu mềm không chịu cứng, càng cưỡng ép thì cô càng phản kháng dữ dội.
Chu Tiểu Duy tính tình ôn hòa, chủ động kể về tai nạn xấu hổ của bản thân: “Hôm qua mình cùng Bùi Hạo Nhiên về nhà họ Bùi, a, mình thật muốn đào cái hố để chui xuống, thật mất thể diện, xấu hổ chết đi được.”
Chu Tiểu Duy nói tiếp: “Cha mẹ Bùi Hạo Nhiên, còn có hai bác của anh ấy, bọn họ ngồi ngay trong phòng khách chờ bọn tớ trở về mở đường thẩm vấn, một hỏi một đáp, mình ngại lắm, mình cảm thấy mình đang trèo cao, mà thực ra tình cảm của mình với Bùi Hạo Nhiên cũng không tính là quá sâu sắc, chẳng qua lần đó mình hồ đồ không tỉnh táo ngủ cùng anh ta một lần.
Hôm đó mình bị ốm, đầu óc không tỉnh táo mà!”
Chu Tiểu Duy càng nói càng thảm, cảm thấy bản thân đã làm một việc thương thiên hại lí.
“Tại sao mình lại nhất thời xúc động đi lấy giấy đăng ký kết hôn cùng anh ta cơ chứ.”
Chu Tiểu Duy vừa nói vừa âm thầm tính toán: “Trần Tử Huyên, cậu nói xem, mình chết cũng không thừa nhận chuyện này có được không? Mình đột nhiên muốn mua vé máy bay chạy đến nơi khác trốn một thời gian.”
Trần Tử Huyên thấy Chu Tiểu Duy vì áp lực quá lớn lại muốn đào hôn: “Bùi Hạo Nhiên nói thế nào?”
Nói đến cái tên bại hoại đáng ghét Bùi Hạo Nhiên, Chu Tiểu Duy liền rất bức xúc! “Trước đó mình đã thương lượng với anh ta, anh ta nói sẽ do mình làm chủ hết, thế mà lúc mình và anh ta đến nhà họ Bùi liền bị hội thẩm, nhiều trưởng bối, nhiều ánh mắt như vậy nhìn mình chằm chằm mà xem xét đó!” Chu Tiểu Duy thật muốn xù lông.
“Lúc ấy mình lo lắng không biết ứng phó như thế nào, sau đó cha của Bùi Hạo Nhiên lên tiếng hỏi một câu, bọn mình ở bên nhau từ khi nào? Anh ta vậy mà không thèm cho mình một tí mặt mũi nào, trực tiếp nói “Lên giường xong liền đi đăng ký”.
Ông trời ơi, mất thể diện chết đi được.
Anh ta thật quá đáng.”
Mẹ nó, lại bị cái tên Bùi Hạo Nhiên lưu manh giả danh tri thức kia bẫy.
Trần Tử Huyên thấy Chu Tiểu Duy thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Chu Tiểu Duy càng nói càng kích động, chán nản: “Cậu biết anh ta quá đáng nhất là làm gì không?”
“Hôm qua bị mấy trưởng bối nhà anh ta bắt lại thẩm vấn thì cũng thôi đi, nhưng cái tên đáng chết Bùi Hạo Nhiên còn gọi con trai Bùi Ức ra cùng nói chuyện.
Cái tên nhóc Bùi Ức kia mỗi lúc nhìn mình, ánh mắt vô tội giống như đang trách cứ mình đoạt mất vị trí của mẹ nó.
A, mình thật sự xấu hổ vô cùng, mình thật có lỗi với nó mà.”
Chu Tiểu Duy đi đến chỗ khúc quanh của một con ngõ nhỏ, cô dựa vào vách tường, ủ rũ đến mức không muốn đi.
“Mình cảm thấy Bùi Ức thật sự thích cậu.”
Chu Tiểu Duy thở dài một hơi: “Trần Tử Huyên cậu không hiểu đâu, trẻ con đều rất nhạy cảm, cậu xem kể cả Quan Lôi đối xử với Bùi Ức chưa đủ tốt, nhưng cô ta vẫn là mẹ Bùi Ức, vẫn máu mủ tình thâm.”
Nghe đến đó, Trần Tử Huyên tròn mắt nhìn Chu Tiểu Duy, trong đáy mắt như có điều suy nghĩ, ‘Máu mủ tình thâm’.
Bọn họ đứng ở một góc của con đường buôn bán rất phồn hoa, còn tầm nửa tháng nữa là đến tết, cho nên phố lớn ngõ nhỏ đều tấp nập người qua lại, từ cửa hàng lớn đến các quầy hàng nhỏ đều bày vô số hàng hóa, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, đã rất có không khí tết.
Trần Tử Huyên lấy lại tinh thần, cô nhìn sang đối diện góc đường có một thân hình nhỏ bé quen thuộc đang hướng chiếc đầu nhỏ nhìn qua bên chỗ các cô đang đứng. Rất nhanh Trần Tử Huyên nhận ra đối phương, đưa tay vẫy người bên kia, hô một tiếng: “Bùi Ức.”
Cậu nhóc Bùi Ức kia mặc bộ vest màu đen, một thân soái khí, cậu bé có khuôn mặt trắng nõn nà, ngũ quan tinh xảo, vô cùng tuấn tú làm người ta yêu thích, các cô gái đi dạo phố thi thoảng cũng trêu đùa cậu bé.
Bị Trần Tử Huyên phát hiện hành tung, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ức có chút xấu hổ, đành phải thoải mái đi tới, mà phía sau cậu còn có một vị trưởng bối nắm bàn tay nhỏ bé của cậu.
Chu Tiểu Duy đứng đối diện Trần Tử Huyên nên không thấy rõ tình hình, nghe cô hô một tiếng, lập tức quay người nhìn về phía sau, giật mình nhảy dựng lên.
Sao mà trùng hợp như vậy.
“Cô Bùi.”
Chu Tiểu Duy thấy mẹ của Bùi Hạo Nhiên, lễ phép chào một tiếng.
Trần Tử Huyên cũng không nhận ra người nhà của Bùi Hạo Nhiên, nghe Chu Tiểu Duy gọi như vậy, cũng theo cô ấy gọi một tiếng: “Chào cô Bùi.”
Mẹ của Bùi Hạo Nhiên là giảng viên đại học, chủ yếu làm nghiên cứu chữ tượng hình Ai Cập cổ, bà ấy có dung mạo đoan trang thanh tú, lông mày cong cong, ánh mắt như có ý cười, phong cách nói chuyện cử chỉ toát lên vẻ thư hương thế gia dịu dàng khí chất.
“Cháu chính là cháu dâu Nhà họ Nguyễn đúng không, lần trước cô cùng chồng cô đến Nhà họ Nguyễn có thoáng thấy cháu.”
Mẹ của Bùi Hạo Nhiên mỉm cười nắm lấy tay Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên tùy ý cười một tiếng, cô thử đánh giá mẹ của Bùi Hạo Nhiên dưới vị trí của Chu Tiểu Duy, cảm thấy người phụ nữ này hẳn là rất hiển lành, có thể chung sống được.
Bất kể như thế nào, khẳng định tốt hơn nhiều so với Nguyễn Ngọc Hoàn và Giang Hoa Nhân.
Chu Tiểu Duy lúc trước ở nhà Bùi Hạo Nhiên làm bảo mẫu thấy rất thích vị phu nhân này, thư hương thế gia, có học thức, có nội hàm, mà lại có lòng thiện lương rất dễ thân cận.
Nhưng bây giờ, nói thật, đột nhiên từ một bảo mẫu biến thành con dâu Nhà họ Bùi, Chu Tiểu Duy vẫn cảm thấy chưa thể quen được, cô ấy