Tầm trạng của Nguyễn Chi Vũ không tốt, sinh ra cảm giác người lạ chớ gần, một nhóm quản lý của quán bar đều không dám đến gần.
Bùi Hạo Nhiên thấy tối nay Chi Vũ uống nhiều.
Hơn nữa, anh lại muốn tự lái xe ra ngoài, nên đành phải làm tài xế bất đắc dĩ.
“Nghe ông nội cậu kể, bây giờ cậu sống ở bên ngoài, không về nhà.”
Bùi Hạo Nhiên lái xe, rẽ vào một khúc cua ở ngã tư, xe chạy thẳng đến lưng chừng núi ở khu Triều Dương, hướng đến khu biệt thự của Nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Chi Vũ ngồi ở ghế sau còn chưa say, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lông mày khẽ cau lại: “Ông ấy gọi điện cho cậu à?”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười bất lực.
Ngoài nguyên nhân những người quản lý quán bar không dám phục vụ Nguyễn Chi Vũ, có một nguyên nhân là chính ông cụ Nguyễn gọi điện cho anh ta bảo anh ta bắt cháu mình về.
“Cậu vẫn còn giận ông nội về chuyện Trần Tử Huyên à?” Bùi Hạo Nhiên nói xong, không khỏi cười phá lên lần nữa.
Hai ông cháu nhà nhà họ Nguyễn vẫn chiến tranh lạnh từ dạo ấy.
Đều là những người có cái tôi lớn, nên không ai nhường ai cả.
Chuyện xảy ra cách đây vài tháng, Nguyễn Chi Vũ bị một viên đạn găm vào đầu, dự định ban đầu là sẽ sang Mỹ làm phẫu thuật.
Tối hôm đó, đột nhiên anh bị đau đầu dữ dội, lúc ấy kế hoạch ban đầu của Nguyễn Chi Vũ là sẽ cùng Trần Tử Huyên sang Mỹ.
Cuối cùng, ông cụ Nguyễn lại hợp tác với Cố Như Yên để đuổi Trần Tử Huyên ra khỏi nhà họ Nguyễn.
Sau khi anh tỉnh dậy khỏi ca mổ, ông còn nói dối rằng Trần Tử Huyên đã chủ động rời đi.
Nguyễn Chi Vũ ghi hận chuyện này rất nhiều.
Nếu như không có sự đồng ý của ông cụ, Trần Tử Huyên cũng không bị đuổi đi mà không ai hay biết, và chính anh cũng không rời khỏi nhà họ Nguyễn.
Bùi Hạo Nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, thấy người kia không phản ứng gì, liền tăng ga: “Vừa hay tôi cũng muốn ghé vào thăm hai đứa nhỏ song sinh.” Anh ta có chút chờ mong.
Về đến nhà họ Nguyễn đã là hơn ba giờ sáng.
Bùi Hạo Nhiên và Nguyễn Chi Vũ bước vào sảnh chính của căn nhà lớn.
Trời tối nhưng đèn điện vẫn bật, bên trong sáng như ban ngày.
“Cậu chủ Nguyễn.”
“Cậu chủ Bùi”
Những người hầu trong đại sảnh đã đứng chờ họ tự bao giờ.
Trước tư thế này, Bùi Hạo Nhiên không nhịn được cười.
Cùng lúc ấy, Chi Vũ dường như đã chuẩn bị tinh thần, ngồi đàng hoàng giữa ghế sô pha trong sảnh, nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Ông nội.” Bùi Hạo Nhiên lễ phép gọi một tiếng.
Ngay lập tức ông cụ Nguyễn đã xuất hiện.
Nguyễn Chi Vũ cũng chẳng buồn liếc nhìn ông cụ, chỉ bình thản ngồi yên vị.
Người giúp việc mang cho anh một tách trà nóng, Nguyễn Chi Vũ bình tĩnh nhấp từng ngụm.
Sắc mặt ông nội tối sầm.
“Người đâu?” Ông cụ nhịn cơn giận hỏi một câu.
Bùi Hạo Nhiên khó hiểu trước câu hỏi của ông cụ.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ dường như không muốn trả lời, vì vậy chỉ bình tĩnh tiếp tục uống trà.
Ông cụ Nguyễn nổi tiếng khó tính, ông giận đứa cháu vô lương tâm đến nỗi chống nạng, đập mạnh xuống sàn.
“Tôi hỏi anh đấy, bây giờ Trần Tử Huyên đang ở đâu?”
Ông tức giận mắng: “Sao còn chưa đưa con bé ấy về?”
Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn ông nội, sau đó dựa lưng vào sô pha nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nên chẳng buồn để ý.
“Thằng khốn kia, tôi đang nói chuyện với anh đấy!” Ông cụ Nguyễn tức giận, muốn dùng gậy đánh anh.
Nguyễn Chi Vũ do dự một lúc, vẻ mặt kỳ quái, mãi một lúc mới nhả ra một câu.
“Cô ấy phớt lờ cháu.”
Bùi Hạo Nhiên gần như phun hết trà nóng ra.
Ông cụ Nguyễn liền chế nhạo: “Nó phớt lờ anh, anh phải nghĩ cách để nó quan tâm chứ! Quản lý được một công ty, mà lại bó tay trước một người phụ nữ, đúng là đồ vô dụng.”
Nguyễn Chi Vũ khẽ cau mày, thái độ bất mãn hỏi: “Là ai