Bây giờ là hoàng hôn, bầu trời bắt đầu tối dần.
Dáng người cao đẹp của Nguyễn Chi Vũ đứng dưới gốc cây được nửa giờ, anh có vẻ do dự, đôi mắt nhìn vào biệt thự của Nhà họ Trần ở đường đối diện.
Đúng lúc này, một người phụ nữ đột nhiên bước ra từ Nhà họ Trần.
Nguyễn Chi Vũ hơi giật mình, nhưng ngay sau đó anh nhận ra đó không phải là người mình đang tìm.
Vào lúc này, Cố Như Yên cũng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ từ gốc cây bên kia đường.
Bà trông ra, lập tức kinh ngạc.
Nguyễn Chi Vũ mặc bộ vest đắt tiền đặt may riêng, đứng dưới gốc cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi dưới ánh hoàng hôn mờ ảo.
Đường nét của người đàn ông này thật lộng lẫy và bắt mắt.
Cố Như Yên thoáng nghĩ đây chỉ là ảo ảnh.
Cho đến khi Nguyễn Chi Vũ bước một bước dài, khuôn mặt lạnh lùng tiến đến trước cổng nhà họ Trần.
Có lẽ cuộc đến thăm của Nguyễn Chi Vũ quá đột ngột.
Nên dù Cố Như Yên đã thấy anh một lúc vẫn không tin, lúc đối diện trực tiếp với anh, lại thấy có hơi căng thẳng.
“Cậu, cậu đến đây có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Chi Vũ đứng cách bà một mét và dừng lại, dường như không muốn vào trong.
“Xin chào.” Giọng anh rất điềm tĩnh, lịch sự.
Trên thực tế, Nguyễn Chi Vũ đã cố để bản thân bớt xa lánh và thờ ơ hơn, giọng điệu cũng tôn trọng hơn, so với các cô ruột, anh đối xử với Cố Như Yên tốt hơn hẳn.
Anh không biết tại sao lại đột nhiên đến nhà họ Trần.
Nhưng anh cũng biết được những phép tắc giao tiếp xã hội cơ bản.
Cố Như Yên là dì của cô, mà người ta có câu “Yêu ai yêu cả đường đi lối về”.
Anh phải lịch sự với Cố Như Yên.
Nhưng điện thoại trong túi áo khoác của anh đột nhiên phát ra tiếng bíp, một tin nhắn đến.
Nguyễn Chi Vũ nhìn lướt qua nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Anh ngẩng đầu nhìn Cố Như Yên, sắp không giữ được bình tĩnh. Anh sốt ruột hỏi: “Trần Tử Huyên đã ra nước ngoài rồi ư?”
Tin nhắn anh vừa nhận được là thông báo Trần Tử Huyên đã xuất ngoại.
Có lẽ vẻ lạnh lùng, cao ngạo của Nguyễn Chi Vũ là khí chất vốn có, Cố Như Yên sửng sốt một lúc, lập tức nghiêm túc nhìn anh: “Đúng vậy, nó đi Thụy Sĩ với Lê Hướng Bắc vào sáng sớm.”
Khi Nguyễn Chi Vũ nghe thấy tên Lê Hướng Bắc, khí thế của anh phai nhạt hẳn, im lặng hồi lâu như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy anh như vậy, Cố Như Yên nói thêm: “Cùng cặp vợ chồng Tiểu Duy, cậu bé Bùi Ức đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ rồi…”
Năm mới, Trần Tử Huyên thấy nhàm chán cực độ.
Thế nên khi Lê Hướng Bắc rủ một đám người ra nước ngoài thư giãn, tự nhiên cô thấy cũng không tệ.
Nguyễn Chi Vũ không phải người nói nhiều, anh liếc nhìn Cố Như Yên, định nói gì nhưng lại thôi, định bụng rời đi luôn.
Không ngờ, Trần Võ Quyền đột ngột gọi anh vào nhà.
Khoảng sáu giờ chiều là thời gian cho bữa tối, nhưng nhà lại vắng người.
Cố Như Yên gác lại công việc, cùng Trần Võ Quyền và Bà cụ Trần tiếp vị khách đặc biệt là Nguyễn Chi Vũ.
Mọi người ngồi đối diện với nhau trong phòng khách của nhà họ Trần, họ nhìn nhau, bầu không khí có hơi khó xử.
Cố Như Yên rót ra một tách trà đen, Nguyễn Chi Vũ nhấp một ngụm tượng trưng. Trần Võ Quyền nói với một tông giọng thấp: “Lần trước tôi ở bệnh viện, may mà nhờ có cậu.”
Trần Võ Quyền là người nhạy cảm, mặc dù trong thời gian ông xuất huyết não nghiêm trọng, anh không hề xuất hiện, nhưng có thể bảo Lê Hướng Bắc chạy qua chạy lại, chắc chắn là có Nguyễn Chi Vũ ở phía sau nhờ cậy.
Nguyễn Chi Vũ không có nhiều tình cảm với cha vợ, chỉ lễ độ hỏi: “Sức khỏe của ông giờ sao rồi?”
Sau khi phẫu thuật, sức khỏe Trần Võ Quyền không còn tốt như trước, nhưng da dẻ gần đây đã tốt hơn rất nhiều.
Ông quan sát Nguyễn Chi Vũ trước mặt, vẻ mặt không ôn hòa là mấy,
Ông đột nhiên quát lên: “Mệnh dài, không chết được.
Con gái tôi suốt ngày quan tâm cái đầu của tô khi nào thì mọc tóc, từ nhỏ con bé đã thích chọc tôi tức giận, huyết quản của tôi được con bé luyện cho khỏe khoắn hơn nhiều.”
Nguyễn Chi Vũ nghiêm túc nhìn ông.
Trần Võ Quyền ném cho một câu: “Con bé không nên ở bên cậu.”
Biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ lập tức trở nên u ám.
Nghe những lời khiêu khích và chọc giận của Trần Võ Quyền, Cố Như Yên và Bà cụ Trần không khỏi căng thẳng, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Nguyễn Chi Vũ dường như nhịn được, anh không nói gì cả.
Trần Võ Quyền tiếp tục: “Theo như tình hình bây giờ, việc nhà cậu đe dọa lợi ích của công ty tôi là vô nghĩa.
Về bọn trẻ… chúng thuộc về nhà họ Nguyễn, không liên quan đến nhà họ Trần.”
“Con gái tôi, tôi biết rõ tính tình của nó.
Nó không có kế hoạch cụ thể gì cho cuộc đời, đó là do được ông ngoại chiều chuộng.
Nó quen tự do, không quan tâm điều gì.
Nó mang thai là do ngoài ý muốn, bởi vì cậu ép buộc nó.
Nó không tự nguyện!”
“Cậu đừng nghĩ đến việc ép nó theo ý cậu nữa!”
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ hơi kinh ngạc, tay phải bóp lấy tách trà sứ tinh xảo, đặt lên bàn thật mạnh.
Nguyễn Chi Vũ muốn nói, nhưng Trần Võ Quyền rõ ràng đã tước mất cơ hội của anh.
Trần Võ Quyền tái mặt, hét vào mặt anh: “Đi ra khỏi đây!”
Dứt khoát đuổi anh đi.
Cố Như Yên và Bà cụ Trần bối rối.
Họ cứ nghĩ tâm trạng của Trần Võ Quyền sẽ ổn định hơn sau khi sức khỏe phục hồi, nhưng không ngờ ông ấy lại trở nên kích động như vậy.
Họ lo rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ có một cuộc cãi vã gay gắt với ông.
“Cậu chủ Nguyễn bị Trần Võ Quyền đuổi ra ngoài.”
Tại nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn đã cho người thám thính tình hình cháu trai mình, sau khi nghe tin Nguyễn Chi Vũ bị nhà họ Trần ném ra ngoài cửa, ông đã rất sốc và bối rối.
“Mà nó cũng thật thà rời đi à?” Ông cụ không tin nổi.
“Nó không phản bác lời nào, không uy hiếp, đe dọa mà cứ thế rời khỏi nhà họ Trần ư?”
Ông cụ Nguyễn tức giận, đồng thời không thể lý giải được.
Nguyễn Chi Vũ xấu xa, không coi ai ra gì, vậy mà khi bước chân vào nhà họ Trần, lại ngoan như cún.
Quản gia lộ vẻ lo lắng: “Chắc người nhà bên đó nói gì làm cậu chủ tổn thương rồi.” Ông cụ lầm bầm trong miệng: “Đúng là đồ vô dụng mà.”
Ông quản gia liếc nhìn đồng hồ cỡ lớn trong phòng khách,