Tuyết rơi.
Trần Tử Huyên nhìn tuyết trắng như lông vũ, rơi từng hạt trên bầu trời rộng vô biên.
Tòa nhà tráng lệ của khánh sạch trên đỉnh núi thành phố Moritz trở thành lâu đài rực rỡ nhất bước ra từ thế giới cổ tích.
Cô nhìn sang khu trượt tuyết rộng lớn bên phải, nhiều khách du lịch, đặc biệt là các cặp đôi đang hào hứng chụp ảnh kỷ niệm, một vài người khác thì chơi trò ném bóng tuyết.
Chu Tiểu Duy bận rộn xây người tuyết, vì dùng nhiều sức mà mặt đỏ bừng.
Còn Bùi Hạo Nhiên ở phía sau giúp đỡ cô ấy, gương mặt cười ngây ngô.
Lê Hướng Bắc ở bên trái cô vừa trả lời điện thoại, không biết ai gọi mà anh chàng có biểu hiện lạ, trông căng thẳng ra mặt, rồi vội vã cúp máy.
Trần Tử Huyên nhìn mọi người vui đùa, nhếch khóe môi cười nhẹ.
Cô ngẩng đầu nhìn tuyết rơi trên bầu trời, tâm tư nhàn nhạt trôi đi.
Ai đó bỗng chĩa máy ảnh về phía cô, Trần Tử Huyên nhạy cảm phát hiện ra, không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ bình tĩnh nhìn sang.
Đó là một khách du lịch người Ý, anh ta có lẽ là một nhiếp ảnh gia với chiếc SLR chuyên dụng, mỉm cười với cô một cách nhiệt tình, nói cô rất đẹp bằng tiếng Anh.
“No! No! No.”
Một bóng người nhỏ nhắn chạy tới, Bùi Ức phản đối người ngoại quốc, nhưng vì không nói được tiếng anh, nên chỉ có thể dùng tiếng phổ thông xua đuổi: “Tôi không cho phép ông chụp ảnh bừa bãi!”
Mặt Bùi Ức căng thẳng, người kia tuy không hiểu nhưng cũng cảm nhận được sự bất mãn của cậu bé, liền mỉm cười với Trần Tử Huyên rồi vẫy tay, tạm biệt.
Trần Tử Huyên không có vấn đề gì với việc bị làm đối tượng chụp ảnh, cô phát hiện ra gần đây cậu nhóc Bùi Ức rất thích dõi theo cô, dáng vẻ bé nhỏ nhưng lúc nào cậu cũng tỏ ra bản thân chững chạc, đáng tin cậy.
“Cháu không định làm người tuyết sao?” Cô chỉ vào Bùi Hạo Nhiên và Chu Tiểu Duy.
Bùi Ức lộ vẻ khó xử: “Cháu không muốn, nhàm chán lắm.”
“Dì Nguyễn, cái này cho dì.”
Cậu bé lấy ra một chiếc khăn quàng cổ dày, giơ cao bàn tay nhỏ bé, đưa cho Trần Tử Huyên.
Đây là khăn do khách sạn phát, nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều từ tối qua, phục vụ của khách sạn rất chu đáo, đã để sẵn nhiều đồ giữ ấm ở sảnh.
Trần Tử Huyên ngồi xổm và nói: “Dì không lạnh.” Rồi cô quấn chiếc khăn hai vòng quanh cái cổ nhỏ của cậu.
Cô thật vụng về, chiếc khăn quá dài, khó quấn quanh.
Bùi Ức giống như hơi khẩn trương: “Cháu là con trai, không sợ lạnh đâu.”
Trần Tử Huyên vẫn giữ tư thế ngồi xổm, tiếp tục quấn khăn cho cậu, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung.
Hôm nay Dì Nguyễn mặc chiếc áo khoác len dài đỏ tươi, với khuôn mặt và làn da trắng như pha lê, mái tóc ngang lưng màu đen.
Dì Nguyễn của cậu là người đẹp nhất trong tuyết.
“Chắc chỉ được thế này thôi… Dì cũng không giỏi quàng khăn cho người khác.” Trần Tử Huyên nhìn cái khăn xấu xí quấn quanh cổ Bùi Ức mà thở dài, cô thật sự không biết làm sao cho đẹp.
So với Chu Tiểu Duy, cô thực sự không biết chăm sóc mọi người.
“Dì Nguyễn, dì không cần chăm sóc cháu đâu, cháu tự lo được.” Bùi Ức trực tiếp nói, đôi mắt nhỏ sáng ngời, giọng trẻ con ngây thơ trong sáng: “Cháu rất thích ở bên cạnh dì.”
Được một đứa trẻ tỏ tình, cảm giác giống như là nó muốn được dựa dẫm.
Trần Tử Huyên sửng sốt, thẳng thắn nói: “Dì không có gì thú vị đâu.”
“Dì luôn vui vẻ kể cả lúc ở một mình, nếu cháu ở bên dì, chắc chắn cháu cũng sẽ rất vui.” Bùi Ức giải thích với cô.
Có thể logisc của trẻ con khác người lớn, Trần Tử Huyên chỉ biết cười, chứ không thực sự hiểu.
Giữa trời tuyết, ngón tay có chút đỏ lên, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Trần Tử Huyên đưa Bùi Ức về khách sạn.
Cô quay đầu nhìn tuyết trắng càng ngày càng dày ngoài cổng, khẽ cau mày, đi tới quầy lễ tân của khách sạn, hỏi: “Thời tiết xấu như vậy, có khi nào tuyết rơi dày phủ kín cả dãy núi không?”
Người phục vụ ở quầy lễ tân mỉm cười: “Quý khách, đừng lo lắng, khách sạn chúng tôi có biện pháp đối phó tốt nhất.
Mùa đông có vài trận tuyết rơi dày là chuyện bình thường.”
Mới giữa trưa, nhưng bầu trời bên ngoài đã bắt đầu xám xịt.
Gió và tuyết càng lúc càng lớn, tầm nhìn trở nên khó khăn, những người đang chơi trên dốc trượt tuyết cũng dần trở về khách sạn để giữ ấm.
Một du khách khác cũng lo lắng đi tới quầy lễ tân: “Hôm qua, đài khí tượng thông báo rằng khu vực này có thể sẽ xảy ra bão tuyết trong vài ngày tiếp theo.
Nếu có thảm