Đến ba giờ chiều, các du khách cuối cùng cũng cạn kiệt sức kiên nhẫn.
“Thông báo là hai giờ chiều, xe tăng cường sẽ đến, sao giờ vẫn chưa tới?”
Nhân viên của khách sạn giải thích hết lần này đến lần khác là xe đang đi trên đường.
Mọi người cảm thấy nhiệt độ ngày càng thấp, bên ngoài âm u như trời tối, ai nấy đều hoảng loạn.
“Khách sạn chúng tôi đang làm hết sức mình.
Xe cứu hộ đang đi trên đường, họ sẽ có mặt muộn nhất là đêm nay.
Giống như chuyến bay bị hoãn, chúng tôi cũng gặp phải một số vấn đề trên đường đến đây, việc hoãn xe khiến chúng tôi rất bất lực.” Có tiếng ồn ào vang lên: “Còn phải đợi đến buổi tối nữa ư? Mà không biết buổi tối có kịp không?”
Hành lý mọi người đã đóng gói, 200 khách du lịch chen chúc nhau ở sảnh tầng một của khách sạn, ngay cả lối vào thang máy cũng chật cứng.
Bọn họ đều nóng lòng rời đi, nhưng hiện tại không được.
Sau nửa giờ ồn ào, có người định lao ra ngoài trời, nhưng thời điểm đẩy cửa ra, gió tuyết lập tức ào vào, người đấy không mở mắt được, theo bản năng ôm lấy mặt, cơ thể bị gió đẩy ngược trở vào trong.
Nhưng bình hoa cao ba thước đổ xuống, vỡ tan tành xuống đất, những mảnh vỡ sắc nhọn bị gió tuyết thổi bay, mọi người đều kinh hãi la hét.
Trần Tử Huyên kéo Bùi Ức từ chiếc ghế bên cạnh vào vòng tay cô, những mảnh vỡ lao tới, dính chặt lấy ghế như dao găm, trông thật sắc bén.
Bùi Ức tái mặt, thu mình vào trong vòng tay của Trần Tử Huyên, không dám cử động.
Phía cánh cổng, có cả chục du khách bị xây xát bởi mảnh vỡ, tay chảy nhiều máu, không ngừng kêu cứu.
Cánh cửa được đóng lại vội vàng, mọi người mới nguôi ngoai được phần nào.
Ai cũng biết lao xuống núi lúc này tương đương với việc đi tìm cái chết, nhân viên khách sạn băng bó cho những du khách bị thương.
Vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng hiện tại mọi người đã bình tĩnh trở lại.
“Điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy, chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi.” Trần Tử Huyên không có biểu cảm gì đặc biệt trên mặt và lẩm bẩm, cô cúi xuống, xoa đầu Bùi Ức, đôi mắt trong veo nhìn cậu, Bùi Ức bắt gặp cặp mắt bình tĩnh không dao động của cô, chẳng hiểu sao chàng trai nhỏ bé lại kiên cường, không còn hoảng sợ nữa.
“Cảm ơn cô.” Bùi Hạo Nhiên chân thành cảm ơn, rất may là Trần Tử Huyên đã phản ứng nhanh, nếu không con trai anh ta đã bị trầy xước bởi những mảnh vỡ rồi.
Trần Tử Huyên bẹo má Bùi Ức: “Trong trường hợp khẩn cấp, phải luôn để cao cảnh giác.
Chỉ khi cháu tự bảo vệ được mình, cháu mới có thể bảo vệ được người khác.”
Bùi Ức ngượng ngùng đáp: “Vâng ạ.”
Bùi Hạo Nhiên biết ông cụ Trần đã rất nghiêm khắc trong việc giáo dục cô tự nhỏ.
“Tôi phải đi gặp Hạ Vân Lệ để tìm hiểu tình hình.” Bùi Hạo Nhiên đứng dậy, giao Bùi Ức cho Trần Tử Huyên, rồi nhìn Lê Hướng Bắc: “Cậu đi cùng tôi, kẻo Anta lài tìm cách đuổi tôi đi.”
Hạ Vân Lệ có bất hòa với Trần Tử Huyên, nên tốt nhất là Lê Hướng Bắc cùng anh ta đi tìm hiểu tình hình.
Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy ngồi ở hành lang đợi, Tiểu Duy có hơi xấu hổ, cô ấy cảm thấy mình thật vô dụng, sau khi nghĩ lại, cô ấy ít ra cũng có thể quan tâm đến bữa ăn của mọi người: “Tử Huyên, mình sẽ lấy thêm bánh mì ở nhà hàng.
Chỉ sợ đêm nay sẽ thiếu thức ăn rồi.”
“Chúng ta vào phòng bếp xem.” Trần Tử Huyên cảm thấy dù sao ngồi chờ cũng không giải quyết được gì, nên cô quyết định đi vòng quanh, cả ba người tiến vào bếp sau của nhà hàng.
Bùi Ức bối rối nhìn cô: “Dì Nguyễn, dì không thích ăn bánh mì sao?”
Dưới sự tuyên truyền của Lê Hướng Bắc, vấn đề kén ăn của Trần Tử Huyên đã trở nên khét tiếng.
“Không.” Trần Tử Huyên có hơi xấu hổ.
Thông thường, du khách không thể vào bếp sau của khách sạn, nhưng bây giờ tình hình hỗn loạn, không ai quan tâm chuyện ấy lắm.
Đám người Trần Tử Huyên lẻn vào, thấy không có nhân viên ở bếp, đồ ăn được sắp xếp lộn xộn, không có ai chăm sóc.”
“Khách sạn này đúng là không đáng tin mà.” Chu Tiểu Duy không khỏi nhíu mày.
Giọng của Trần Tử Huyên rất bình tĩnh: “Nhân viên nội bộ biết thông tin mà khách hàng không biết.
Họ đồng loạt nghỉ làm thế này, chắc chắn là có chuyện.”
“Họ chạy trước ư?”
“Cũng khó nói, nếu tình huống xấu, cứu lấy mạng mình là điều dễ hiểu.”
Lúc ra khỏi phòng bếp, họ tình cờ nhìn thấy nhóm Lê Hướng Bắc đang ngồi trò chuyện với Hạ Vân Lệ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Trần Tử Huyên đi tới và nghe Hạ Vân Lệ nói: “Anta sẽ sắp xếp cho em.
Khoảng mười phút nữa, em sẽ rời khỏi đây.”
“Không có xe, sao cô rời đi được?”
“Trong tình huống này, ngay cả khi có một chiếc xe thì cxung rất khó để có một cuộc sơ tán an toàn.” Vừa nói, Hạ Vân Lệ hạ giọng: “Vừa rồi Anta bảo với em, tám người sáng sớm nay rời đi đã bị mất liên lạc.”
Khách sạn chỉ có ba chiếc điện thoại vệ tinh, đội bảo trì đã lấy một chiếc, sáng sớm nay nhóm tám người cũng lấy một cái.
Hiện tại chỉ còn một cái điện thoại vệ tinh để liên lạc với bên ngoài.
Bước chân của Trần Tử Huyên rất nhẹ, cô cách họ hai mét, giọng rất nhẹ và vững vàng: “Đợi bảo trì sáng nay bị mất liên lạc, cô có đảm bảo mình an toàn rời được đi không?”
Khi Hạ Vân Lệ nghe thấy giọng của Trần Tử Huyên, liền ngẩng đầu lên và giật mình.
Cô ta quyết định thẳng thắn với họ: “Anta nói rằng rất dễ bị lạc khi ngồi trên ô tô trong điều kiện gió tuyết như vậy.
Nhiều cây bị gãy đổ và tắc đường.
Cách tốt nhất và an toàn lúc này là ngồi trên cáp treo để xuống núi.
Cô có thể đến thị trấn nhỏ dưới núi trong 20 phút.”
Bùi Hạo Nhiên cũng chợt nhớ ra cáp treo trong khu trượt tuyết quả thực rất nhanh.
Tuy nhiên, cáp treo thường dừng lại khi trời có tuyết, trừ khi có ai đó cưỡng chế khởi động.
Hạ Vân Lệ nhìn họ hồi lâu rồi nsoi: “Nếu mọi người muốn mau chóng xuống núi, tôi sẽ nói chuyện với Anta, xem anh ta có thu xếp được không?”
Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc nhìn nhau suy nghĩ, nhưng Trần Tử Huyên đã mở lời: “Chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Hạ Vân Lệ có chút kinh ngạc trước lời từ chối của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Tình hình này, nếu thời tiết tiếp tục xấu thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Trần Tử Huyên, cô không cần vì quan hệ giữa chúng ta mà từ chối đâu.”
Vẻ