Mặc dù bên ngoài trời tối đen như mực, nhưng bão tuyết đang dịu đi.
Nhưng người ở khách sạn nghe tin có ô tô dưới chân núi, trong lòng ai cũng dấy lên hi vọng: “Ơn trời, cuối cùng xe cứu hộ cũng đã đến rồi.”
Kính viễn vọng được đặt ở dãy phòng cao nhất, khi Lê Hướng Bắc và những người khác đến xem, trên gương mặt anh ta không có niềm vui như mong đợi.
Trần Tử Huyên bước về phía họ: “Có nhìn thấy xe không?”
Đứng ở trung tâm đại sảnh một lúc lâu, Lê Hướng Bắc nhìn những người xung quanh đang lo lắng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cố gắng làm rõ vấn đề.
“Quả thực ba chiếc xe ô tô đang đậu ở bãi đất trống ở phía Tây ngọn núi.”
“Nhưng khoảng cách quá xa, đèn pha không đủ sáng, dùng ống nhòm không nhìn rõ tình hình thực tế ở đó, nhưng tôi nhận ra trên xe có logo của khách sạn…”
Tức là đấy không phải là xe cứu hộ.
Lê Hướng Bắc nói thêm: “Khả năng cao đó là đội bảo trì bị mất liên lạc trước đây.”
Mọi người không giấu được sự thất vọng.
Ai nấy đều xôn xao, nói nhỏ với nhau: “Không phải đến cứu chúng ta.”
“Sẽ không ai tới đây, đồ đạc đã đốt sạch, thức ăn không có, chúng ta sẽ chết ở đây…”
“Mọi người yên lặng đi!” Lê Hướng Bắc khó chịu, lao đến chỗ kỵ sĩ bằng đồng, đạp mạnh một cái, tiếng rung động của kim loại vang lên inh ỏi.
Mọi người im bặt, không gian trở nên yên tĩnh.
Lê Hướng Bắc nhìn vào đám đông và ngọn lửa ở đại sảnh, lớn tiếng: “Có hai tin tốt, mặc dù đoàn xe mà chúng ta nhìn thấy không phải là xe cứu hộ, nhưng đó cũng là việc tốt.
Đoàn xe bảo trì của khách sạn có điện thoại vệ tinh.
Chúng ta có thể sử dụng điện thoại vệ tinh để nhờ bạn tôi giúp đỡ.
Bạn tôi có thể hợp tác với quân đội để sớm giải cứu chúng ta.”
“Thứ hai, hiện tại tuyết và gió ngoài trời bắt đầu yếu đi, thời tiết không khắc nghiệt như chúng ta nghĩ, mọi thứ đang tốt dần lên.”
Lê Hướng Bắc nói là để truyền năng lực tích cực cho mọi người, vậy nên anh ta trình bày những khía cạnh tốt nhất của vấn đề.
Đúng như anh ta nghĩ, mọi người nghe xong đã không còn quá tuyệt vọng.
Trần Tử Huyên kéo Lê Hướng Bắc vào một góc, nói với anh ta bằng tiếng Trung: “Còn thông tin gì nữa không?”
“Gió và tuyết quả thực đã yếu di, đội bảo trì có điện thoại vệ tinh, nhưng…” Lê Hướng Bắc trầm giọng: “Thật kỳ lạ là ba chiếc xe đậu tại chỗ, họ chỉ bật đèn pha, không di chuyển.”
“Chúng tôi đang thảo luận việc tận dụng tình thế bão tuyết đang tạm ngưng, chủ động tìm đội bảo trì.”
Lê Hướng Bắc và một số người khác đang nhỏ giọng thảo luận về việc nên cử ai xuống và làm thế nào để xuống núi.
“Đi bộ chắc chắn không ổn, sẽ rất mất thời gian.” Có người ý kiến: “Không có ô tô, ở trên núi tuyết này, thuận tiện nhất chính là dùng ván trượt…”
“Trượt tuyết vào ban đêm quá nguy hiểm.”
“Chúng ta có vài cái đèn pin công suất lớn, có thể mang theo để dò đường.
Trượt tuyết sẽ cử nhân viên khách sạn có tay nghề cao… Bây giờ không còn cách nào khác.
Xe của đội bảo trì đang đứng tại chỗ, chắc là họ cũng gặp nạn.
Chúng ta không thể chờ chết được, nhất định phải xuống núi tìm điện thoại vệ tinh.”
Trần Tử Huyên thấp giọng nghe bọn họ thảo luận bằng tiếng Anh, cô suy nghĩ một lúc liền tiến lên một bước: “Tôi có thể đi…”
Cô chưa kịp nói xong, Lê Hướng Bắc lập tức đẩy cô lùi lại: “Tôi đi.”
Trần Tử Huyên ngơ ngác nhìn anh ta: “Kỹ năng trượt tuyết của tôi tốt hơn anh.” Lê Hướng Bắc rất nghiêm túc nhìn cô: “Không được!”
“Tại sao?”
Lê Hướng Bắc trở nên cáu kỉnh, hét vào mặt cô: “Đã nói không được là không được, cô nghe không hiểu à?”
“Là tôi dẫn cô đến đây, nếu cô có chuyện gì bất trắc, sao tôi có thể giải thích với Nguyễn Chi Vũ?”
Trần Tử Huyên mím môi, ngừng tranh cãi với anh ta.
Mấy người còn lại nhìn nhau không nói gì cả, vì không hiểu tiếng Trung nhưng tất cả đều biết khả năng trượt tuyết chuyên nghiệp của Trần Tử Huyên.
“Bây giờ anh định trượt tuyết xuống núi à?” Trần Tử Huyên lo lắng nhìn Lê Hướng Bắc và những người khác.
Bùi Hạo Nhiên