Lê Hướng Bắc cuối cùng cũng tìm thấy đội bảo trì.
“Các anh có phải bị tai nạn khi mất liên lạc với khách sạn không?”
“Cùng ngày hôm đó, chúng tôi bất ngờ nhận được thông báo, tín hiệu có vấn đề nên phải đi bảo dưỡng.
Người phụ trách mới Anta có tính cách rất khó chịu.
Lúc đó gió và tuyết quá lớn, chạy xe được một đoạn thì bị cây đổ chắn ngang, không có hoa tiêu dẫn đường, chúng tôi đi lạc vài vòng đến khi ngọn núi phủ đầy tuyết.
Một trong ba chiếc xe bị mắc kẹt, bọn tôi vô cùng hoảng sợ…” Một vài người kể lại, một vài người khác trông rất mệt mỏi, yếu ớt, cứng đờ.
Động cơ xe bị hỏng, họ chỉ có thể bật đèn pha và mong có người phát hiện ra.
Trưởng nhóm bảo trì chậm rãi nói: “Chúng tôi cố gắng sử dụng điện thoại vệ tinh để kêu gọi sự giúp đỡ từ bên ngoài nhưng không có hiệu quả.
Xuống núi không phải là phương pháp khả thi.
Đường phố, phương tiện liên lạc trong thị trấn bị hư hỏng nghiêm trọng do thời tiết quá lạnh.
Do có quá nhiều nơi cần cứu nạn, nên đường truyền lúc nào cũng tắc nghẽn.” Nói đến đây, gương mặt trưởng nhóm lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Đưa điện thoại vệ tỉnh cho tôi.” Bùi Hạo Nhiên thúc giục.
Đội trưởng bỗng kích động: “Tôi đã nói là vô dụng mà, tôi đã gọi cả trăm lần rồi, đều báo máy bận!”
Bùi Hạo Nhiên căng thẳng, mặc kệ trưởng nhóm, anh ta leo lên xe và tìm kiếm.
Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại vệ tinh màu đen, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng điện thoại chỉ còn một vạch pin, anh ta nhanh chóng bấm số quen thuộc.
Bùi Hạo Nhiên lo lắng, nắm chặt điện thoại vệ tinh và chờ đợi.
Điện thoại reo liên tục, nhưng không ai trả lời.
“Chết tiệt!”
“Nguyễn Chi Vũ, cậu đang làm gì thế hả?” Bùi Hạo Nhiên bực bội chửi rủa.
Thấy điện thoại không liên lạc được, đội trưởng cười nói: “Bão tuyết quá đột ngột, đến Cục khí tượng cũng không lường được nhiệt độ lại hạ thấp đến vậy.
Mọi người dưới chân núi bận đối phó với tình hình giao thông hỗn loạn… Họ sẽ cử người đến, nhưng phải đợi ít nhất ba ngày nữa.”
“Chúng tôi không đợi được ba ngày!” Lê Hướng Bắc nghiến răng và hét vào mặt anh ta.
Trước đây anh ta vẫn cố trấn tĩnh bản thân, nhưng bây giờ thì thực sự lo lắng, chạy đến trước mặt Bùi Hạo Nhiên thúc giục: “Tiếp tục gọi, cho đến khi Nguyễn Chi Vũ trả lời cuộc gọi mới thôi.”
Đội trưởng mệt mỏi, ngả lưng vào đầu xe: “Thời tiết này sẽ không có ai đến đâu…”
“Đây là âm thanh gì vậy?” Đột nhiên tất cả đều kinh hãi nhìn qua, cả ngọn núi đột nhiên rung chuyển.
Đội trưởng đội bảo trì với nhiều kinh nghiệm sống ở đây, nhìn về ngọn núi phía Đông, trầm giọng nói: “Là tuyết lở.”
Lê Hướng Bắc nhìn ngọn núi phía đông, đây là khu trượt tuyết, không hiểu sao anh ta lại thấy lo lắng.
“Cũng may trong thời tiết ma quái như vậy, sẽ không có ai đến các sườn núi trượt tuyết vào ban đêm… mỗi năm, sau một trận bão tuyết, luôn có vài trận tuyết lở lớn.
Các ngọn núi phía đông dốc và bị ảnh hưởng nhiều hơn, có vẻ như sẽ có nhiều thiết bị bị phá hủy.”
Đội trưởng bảo trì lấy từ trong xe ra một cặp ống nhòm, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn dãy núi phía đông bị tuyết lở.
Cây cối và thiết bị lớn đều bị tuyết vùi lấp.
Cả một màu trắng lóa mắt, thật tĩnh lặng, trống trải đến vô tận.
“Không phải, còn có âm thanh khác…“ Lê Hướng Bắc kích động ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
Đó là âm thanh của máy bay trực thăng!
Mọi người lập tức nhảy ra khỏi xe, cùng nhau nhìn lên.
Tiếng động cơ trực thăng càng lúc càng gần, tiếng máy móc gầm rú khiến bọn họ đồng loạt ngây ngẩn cả người.
“Đó là trực thăng!”
Hai chiếc trực thăng tiêu chuẩn của quân đội xuất hiện trong đêm tối, chiếu ánh sáng cường độ cao xuống phía dưới.
Đội trưởng và những người khác vẫy tay lên bầu trời đêm, hét lớn: “Đây, có người ở đây, đây!”
“Đi xuống đây, xuống cứu chúng tôi!”
Trực thăng bay trên không trung, nhưng không có ý định hạ xuống.
Những người bên dưới lo lắng, ngẩng đầu hét: “Chúng tôi ở đây, xuống cứu chúng tôi.”
Tiếng động cơ trực thăng rất lớn, âm thanh của người ở dưới trở nên nhỏ bé, dễ dàng bị át đi.
Lê Hướng Bắc tức giận nhìn chiếc trực thăng bay ngang trời, giật lấy ống nhòm của đội trưởng, mẹ nó, anh ta phải nhớ nó là tổ