Tuyết lại rơi rồi.
Ngoài trời có những hạt tuyết trắng rơi lất phất, gió lạnh thổi những mảnh tuyết rơi xuống, không lãng mạn duy mỹ mà chỉ khiến lòng họ kinh hoảng sợ hãi.
Trần Tử Huyên lấy điện thoại của mình ra, lượng pin chỉ còn lại mười lăm phần trăm.
Mặc dù khu này do ngoài vùng phủ sóng nên không có tín hiệu, nhưng tốt xấu gì điện thoại cũng có thể miễn cưỡng làm đèn pin, ánh sáng yếu ớt cũng khiến người ta yên tâm hơn là tối đen đưa tay không thấy năm ngón.
Cô cũng để ý là trên màn hình điện thoại hiển thị bây giờ là chín giờ tối.
Thời gian trôi qua thật chậm.
Trốn trong nhà đá hoang sơ bẩn thỉu này, đến bao giờ mới đến lúc trời sáng đây.
“Sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?”
“Những người ở khách sạn đều đang đợi người khác đến cứu, sao họ có thể mạo hiểm xuống núi cứu chúng ta được… Có thể là cho rằng chúng ta đều đã chết sạch cả rồi.”
Người có chòm râu lớn và vợ anh ta nhỏ giọng nói chuyện với nhau, dáng vẻ của họ hung hãn dỡ tợn, nhưng giọng nói lúc này lại tràn đầy tuyệt vọng và lạc lõng.
Họ đều đang trực tiếp ngồi trên bùn đất dơ bẩn, ai nấy đều mệt mỏi tiều tụy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, trông cho trời mau sáng, bị nhốt trong ngọn núi tuyết này không biết bây giờ mình đang ở đâu, bên ngoài trời tối đen nguy hiểm đang rình rập, ngoại trừ chờ đợi ra thì còn làm gì khác được chứ.
“Cây củi không đủ.” Đột nhiên, nam nhiếp ảnh gia ngồi bên cạnh lên tiếng.
Bốn chữ khiến cho tinh thần Trần Tử Huyên ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Cô cúi đầu nhìn đống cây gỗ đóng giường phía sau, giường gỗ và tủ gỗ trong này đều đã bị họ làm củi đốt rồi, cô thầm nhầm tính trong đầu một lúc, đống gỗ vụn này nhiều nhất là có thể dùng đến mười hai giờ khuya.
Mà nửa đêm tối sau đó mới là lúc nguy hiểm nhất.
Không có lửa sáng, nếu có xảy ra bất kì chuyện đột xuất gì cũng khó mà xử lý.
“Không đủ cây gỗ thì đốt chậm thôi, nếu không thì làm thế nào, thời tiết như thế này chẳng lẽ còn phải ra ngoài tìm củi đốt sao.” Người có chòm râu lớn bực dọc rống một tiếng: “Dù sao thì tôi sẽ tuyệt đối không ra ngoài đâu!”
Hạ Vân Lệ ngồi ở một bên, hai chân bị cây gỗ giữ cố định, người nửa tàn tật như cô ta lúc này vừa lạnh vừa mệt mỏi, trong nhà đá nguyên thủy này, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Gương mặt cô ta tuyệt vọng như tro tàn, như dốc hết những khó chịu kìm nén từ tận đáy lòng, đột nhiên tức giận mắng một tiếng: “Đốt chậm hơn chút là có thể sống tiếp à, đá này lạnh như thế, không đủ củi lửa thì để bị lạnh chết cho coi.” Trên mặt Hạ Vân Lệ mang theo bùn đất cùng vài vệt nước mắt, vừa bẩn vừa nhếch nhác, những lễ nghi thường ngày đều bị vứt cả ra sau đầu.
“Đều là do các người hại cả đấy!” Nếu không phải là bọn người quý tộc kia ép họ đến sân trượt tuyết thì cô ta cũng không phải chịu khổ thế này!
Trần Tử Huyên ôm chặt Bùi Ức vào lòng, quay đầu nhìn biểu cảm hung tợn căm hận của Hạ Vân Lệ, đúng là lần đầu tiên được trông thấy một nữ tinh anh lại có lúc mất khống chế đến vậy.
Chắc là quá sợ hãi.
Chờ đợi thế này thật sự khiến cho con người ta rất bức rức, tuyệt vọng.
Trần Tử Huyên đưa tay xoa đầu Bùi Ức, không tham gia vào chủ đề nói chuyện của họ.
“Có đói không?” Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi cậu bé.
Dáng người nhỏ bé của Bùi Ức vẫn luôn dựa vào cô, có cảm giác an toàn lắm, Trần Tử Huyên cứ bảo cậu nhắm mắt nghỉ ngơi mãi, nhưng cậu sợ, không dám nhắm mắt lại, tuy cậu vẫn còn nhỏ nhưng vẫn có thể nghe hiểu những gì người có chòm râu lớn nói.
Những người lớn này nói, sẽ không có người đến cứu họ.
Tưởng rằng họ đều đã chết hết cả rồi.
“Dì Tiểu Duy sẽ không sao mà phải không ạ?” Cậu bé vẫn luôn cúi thấp đầu, trong giọng nói trẻ con có chút nức nở, muốn khóc nhưng không dám khóc.
Trần Tử Huyên nhìn thẳng vào những bông tuyết lất phất ngoài trời, yên lặng một lúc, cô mới mở miệng: “Sẽ không sao đâu.”
“Tuyết lở bên phía Tiểu Duy chạy có sức tấn công khá nhỏ, chỉ cần cô ấy chạy nhanh có lẽ sẽ không bị xô xuống núi.” Cô không giỏi nói dối, ngay cả giọng điệu cũng không dám khẳng định.
Hy vọng là vậy.
Bùi Ức gật đầu, nghẹn ngào, yên lặng một lúc, có lẽ là do biết lúc này không nên la khóc ầm ĩ, không thể làm phiền đến người lớn, cậu bé cẩn thận từng li từng tí.
Trong lòng muốn được gặp người cậu bé quan tâm nhất: “Chắc chắn bố cháu sẽ không bỏ rơi cháu.”
Trần Tử Huyên nhìn gương mặt nhỏ non nớt của cậu bé, đáy lòng có chút xúc động.
Lúc cô mang thai đã từng xem rất nhiều sách dạy con mà Nguyễn Chi Vũ mua, anh đặt trong thư phòng, cô thuận tay lấy xuống xem vài trang.
Trong sách có nói, trong tận sâu trong đáy lòng mỗi đứa trẻ đều ẩn chứa một nỗi sợ, sợ bị bố mẹ bỏ rơi, thậm chí sẽ tự giác và cố gắng lấy lòng bố mẹ mình.
Cho dù là người có nhân cách mạnh mẽ như Nguyễn Chi Vũ, hình như lúc nhỏ anh cũng từng thử cố gần gũi với mẹ anh… Có lẽ là cảm giác phải lo được lo mất.
Trần Tử Huyên hít sâu một hơi, lại lần nữa nhìn những bông tuyết bay ngoài hang động đá, những cảm giác đa sầu đa cảm phức tạp này, nói thật thì tuổi thơ của cô rất mỹ mãn, cô không hiểu cảm giác lo được lo mất tình cảm kia.
Trần Tử Huyên đột nhiên có cảm giác người đàn ông đang ngồi trong góc đối diện đống lửa đang châm chọc cô.
Cô rất mẫn cảm mà quay đầu nhìn lại, nam nhiếp ảnh gia trước mặt có ngũ quan thẳng tắp và sâu, vừa nhìn đã biết là người phương Tây, môi anh ta rất mỏng, nhẹ nhàng cong lên trông có chút ý tứ đùa bỡn.
Đôi con ngươi màu nâu đậm cười như không cười kia rõ ràng đang có ý chê cười cô cái gì đó.
Cô vẫn luôn cảm