Đúng như dự đoán của nhiếp ảnh gia, hai giờ sau, lực lượng cứu hộ mới thực sự tìm thấy hang đá này và giải cứu họ khỏi ngọn núi tuyết lạnh như băng đáng sợ này.
Tên râu ria nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi đường liền chạy ra ngoài tri hô cầu cứu.
Bùi Ức cũng hào hứng đứng ở cửa hang đá nhìn quanh, Trần Tử Huyên đẩy người đàn ông đang nằm trên người cô ra và thì thầm: “Nguyễn Chi Vũ…”
Nguyễn Chi Vũ dường như không còn tinh thần nữa, từ khi quay trở lại hang đá, anh vẫn nằm trong lòng cô.
Trần Tử Huyên cũng không nghĩ nhiều, cứ để anh ôm như thế này, chờ người đến, lo lắng vết thương của anh sẽ bị viêm nếu kéo dài quá lâu.
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô gọi anh một lần nữa.
Thật ra Nguyễn Chi Vũ không hề ngủ.
Cô không biết rằng đã lâu rồi anh không được bình yên như vậy, thậm chí cô còn gọi tên anh với giọng điệu quan tâm.
Lực lượng cứu hộ tìm thấy hang đá và đám lửa, mọi người chạy đến, người đứng đầu là Bùi Hạo Nhiên: “Tiểu Ức!” Giọng nói rất lo lắng và kích động.
“Bố!!!” Bùi Ức tung tăng cái chân ngắn của cậu bé, giẫm lên nền tuyết dày, hưng phấn bổ nhào đến trước mặt bố: “Con biết ngay bố nhất định sẽ đến tìm con mà.” Đôi mắt và cái mũi của cậu chủ nhỏ Bùi Ức đã trở nên đỏ hoe, cậu nói một cách ngượng ngùng bằng một giọng ngây thơ và trẻ con.
“Con có sao không?”
“Có chỗ nào khó chịu không?” Bùi Hạo Nhiên tràn đầy lo lắng ôm chặt con trai vào lòng, trong mắt hiện lên vẻ kích động: “Bị dọa rồi phải không, đừng sợ.”
Sinh tử chia lìa, sau trận tuyết lở, bọn họ đào lên mấy cái xác, trong lòng Bùi Hạo Nhiên thật sự sợ hãi, một loại sợ hãi đối với cái chết, nếu con trai xảy ra chuyện gì, anh ta thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.
Trần Tử Huyên nhìn bố con Bùi Hạo Nhiên gặp lại nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên những cảm xúc kì lạ.
Khi cô nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ lúc đó, thực sự cô rất cảm động trong lòng… Bùi Hạo Nhiên ôm con trai bước vào hang đá đơn sơ và bẩn thỉu, cùng lúc này Trần Tử Huyên đang đỡ Nguyễn Chi Vũ đứng dậy, Bùi Hạo Nhiên đưa tay nắm chặt tay cô, giọng anh ta rất kích động.
“Trần Tử Huyên, thực sự cảm ơn cô vì đã cứu Bùi Ức.
Tôi thực sự hoảng sợ khi nghe tin tuyết lở.
Tôi đã bị dọa đến mức hoảng loạn… Sau đó, Tiểu Duy nói rằng Bùi Ức ở cùng cô, trong tim tôi dâng lên một tia hy vọng, cô đã cứu mạng Bùi Ức, tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này.
”
Những người gặp qua thảm họa sẽ bị mắc kẹt trong sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết, và những người tìm kiếm đồng thời cũng sẽ lạc lõng và bơ vơ trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng.
Trần Tử Huyên có vẻ hơi xấu hổ với sự thịnh tình của người khác: “Không có gì đâu, tôi nên bảo vệ cậu bé mà.”
“Anh vừa nói Tiểu Duy, Tiểu Duy bây giờ thế nào? Anh tìm thấy cô ấy rồi à, cứu cô ấy rồi đúng không?”
“Tiểu Duy đã được người của chúng tôi tìm thấy ở trên đỉnh núi.
Cô ấy bị một lớp tuyết mỏng bao phủ, không có vấn đề gì lớn cả.
Sau khi kịp thời được cứu, cô ấy đã sớm tỉnh lại.
Cô ấy luôn tự trách mình, lo lắng cho sự an toàn của các cô.”
Giọng điệu của Trần Tử Huyên rất nghiêm túc: “Là tôi kêu cô ấy chạy trước.
Nếu Tiểu Duy không chạy, tôi không thể lo được hết hai người họ, anh đừng trách cô ấy.”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, nhưng ánh mắt có chút áy náy: “Tôi không trách cô ấy.”
Thành thật mà nói, lúc ban đầu khi tìm thấy Chu Tiểu Duy, giây phút đó, từ trong đáy lòng anh ta thật sự trách Chu Tiểu Duy, cô ấy là một người lớn sao lại không chăm sóc cho Bùi Ức, tại sao cô ấy còn sống mà Bùi Ức lại sống chết không rõ.
Lực lượng cứu hộ đã chạy vài chiếc xe địa hình đến, trong xe có trang bị thiết bị y tế, hai nhân viên y tế đi về phía trước và kiểm tra nhanh vết đâm trên vai của Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên buông anh ra và quay lại nhìn Hạ Vân Lệ ở phía cuối hang.
Và ngay khi cô quay người đi về phía hang đá, bên phía Nguyễn Chi Vũ, nam nhiếp ảnh gia tiến lại gần và nói nhỏ: “Vết thương ở lưng của anh đã đau một cách uổng phí hai tiếng đồng hồ rồi.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn vào khuôn mặt kỳ lạ này: “Anh là ai?”
Đối phương chỉ cười khẩy, không muốn để ý tới anh, xoay người rời đi, đột nhiên nói ra một câu: “Nguyễn Chi Vũ, trên người anh rõ ràng có pháo hiệu.
Anh lại phải đợi đến hai tiếng đồng hồ chờ những người đó đến.
Nếu không phải đích thân