“Ông nội nói mấy ngày nữa mới về à?”
Trần Tử Huyên rất kinh ngạc khi nghe Nguyễn Chi Vũ nói rằng ông cụ tạm thời sẽ không quay về nhà họ Nguyễn, cô còn cho rằng ông cụ Nguyễn không quen sống ở bên ngoài.
Dì Phương trầm mặc trải ga giường khi nghe cuộc đối thoại của họ.
Dường như cậu chủ của bọn họ không muốn ông cụ về sớm, cậu chủ đúng là bao che người mình mà, Trần Tử Huyên không tức giận nhưng anh vẫn ghi thù.
“Cô chủ, cô có thích mẫu khăn trải giường này không?” Dì Phương lấy một bộ đồ ga giường màu xanh nhạt thay mới, đã lâu rồi không có ai ngủ trên chiếc giường đôi lớn này.
Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ đồng thời quay đầu nhìn về phía giường lớn, trong lòng dường như cũng cùng nghĩ đến một chuyện, hai ánh mắt đồng thời chạm vào nhau, sau đó Trần Tử Huyên nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác … Cô và anh đã tách ra rất lâu rồi.
“Cũng được.” Cô cúi đầu tiếp tục sắp xếp bộ quần áo đang cầm trên tay, mơ hồ nói, cô luôn thích màu xanh lam, có những người trong nhà họ Nguyễn đã biết sở thích của cô.
Dì Phương mỉm cười, sắp xếp chăn gối gọn gàng rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Chi Vũ vừa mới đi tắm sơ trong một phòng tắm khác, lúc này anh đã thay một bộ đồ mới, chiếc áo sơ mi và quần tây đắt tiền được định chế khiến anh trông bảnh bao và đẹp trai hơn.
Đôi mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô với.
“Em đi tắm” Trần Tử Huyên có chút vội vàng vào phòng tắm.
Ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng cười trầm thấp, sau đó dường như anh đã bước ra khỏi phòng ngủ đến phòng làm việc.
Trần Tử Huyên đang ngâm mình trong làn nước ấm của bồn tắm, cả người rất thoải mái và dễ chịu, nhưng đầu óc cô vẫn đang suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như anh muốn cùng cô ngủ chung giường, liệu anh có động tay động chân gì không, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng bọn họ đã không ở cùng nhau lâu rồi…
“Vết thương trên lưng của anh ấy vẫn chưa thành sẹo.
Không biết lúc nãy khi tắm vết thương của anh ấy có bị vô nước không.”
Đúng rồi, Nguyễn Chi Vũ bị thương ở lưng, nếu người đàn ông thối này ngủ cùng giường với cô, trong trường hợp anh muốn....!vẫn tạm thời không nên làm gì.
Cô ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng, sau khi ra khỏi phòng tắm phát hiện Nguyễn Chi Vũ đã đến phòng làm việc, anh không có ở trên giường, cô có chút buồn ngủ, lúc này cô do dự nên vào phòng bé xem hai đứa con trai hay là lên giường nằm nghỉ ngơi một chút để tối có tinh thần từ chối ai đó cầu hoan.
Phải biết rằng Nguyễn Chi Vũ là một người đàn ông giàu nghị lực, việc từ chối anh làm việc nào đó còn khó hơn lên trời, cuối cùng, cô quyết định nằm trên giường nghỉ ngơi trước rồi mới đi thăm con trai sau.
Đã lâu không trở lại phòng ngủ chính, đã lâu rồi không nắm trên chiếc giường lớn này, Trần Tử Huyên không cũng không lạ giường nên trở mình thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy đã là 8 giờ tối.
Thấy vậy, cô nhanh chóng đứng dậy, thường thì nhà họ Nguyễn ăn tối vào khoảng 7 giờ, thế là cô đã lỡ bữa tối.
“Ông cụ đến nhà bạn làm khách.
Bà chủ và cô chủ đã đi Mỹ rồi, ngày mai họ mới trở lại, vì vậy cậu chủ đã bảo chúng tôi xào rau khi cô thức dậy, canh và những món khác đều mang đi hâm rồi.”
Có một người giúp việc ở bên ngoài canh cửa.
Ngay khi Trần Tử Huyên mở cửa, người giúp việc trẻ tuổi đã tươi cười bước tới.
Thái độ của người giúp việc này còn tận tâm hơn ở khách sạn năm sao.
Hầu hết mọi người đều không thoải mái khi sống trong nhà họ Nguyễn.
Trong các biệt thự khác, chủ nhà thường chỉ mướn nhiều nhất là một hai người giúp việc thôi, nhưng nhà họ Nguyễn thì khác.
Các biệt thự to lớn ở đây được phân bổ kín cổng cao tường, chủ nhà thì ít mà người hầu thì nhiều.
Trước đây, cô muốn rủ Chu Tiểu Duy đến nhà họ Nguyễn để làm bạn với cô, nhưng Tiểu Duy đã kinh hãi mà từ chối ngay lập tức, cô ấy còn nói đùa rằng nhà họ Nguyễn giống như hậu viện thâm cung thời cổ đại vậy, cô ấy sợ rằng sẽ người bình thường như cô ấy mà ở đây sẽ bị tổn thọ.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Chi Vũ phía sau đột nhiên vang lên.
Trần Tử Huyên quay lại nhìn anh.
Nguyễn Chi Vũ vừa ra khỏi phòng làm việc, cô đoán là có người hầu nói với anh rădng cô đã tỉnh nên anh cũng từ phòng làm việc đi ra, hai người cùng nhau sánh bước đi về phía nhà chính.
“Nguyễn Chi Vũ, hai căn hộ cũ 402 và 502 chúng ta thuê ở trên lầu và lầu dưới, có phải anh đã mua rồi không?”
Cô nhớ cách đây không lâu đã quay lại thu dọn đồ đạc, và người chủ nhà keo kiệt nói với cô rằng căn hộ đó đã được một người đàn ông họ Nguyễn mua rồi.
Anh không giải thích gì nhiều chỉ ậm ừ cho qua.
“Nguyễn Chi Vũ, anh thấy căn hộ đó thế nào?” Cô đột nhiên thấy hứng thú.
“Hẹp, nhỏ, cũ.” Cậu chủ Nguyễn rất thẳng thắng, anh đã ‘chịu thiệt’ ở một nơi như vậy được vài tháng, vì cô mà anh phải chọn một căn hộ nhỏ và cũ kỹ như vậy, và anh chỉ có thế sống ở trên lầu của cô.
Đương nhiên, Trần Tử Huyên biết ông lớn như anh rất ghét bỏ nơi đó, cô quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh, kỳ quái nói: “Em thấy, nhà nhỏ cũng rất tốt mà.”
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ hơi giật giật, quay đầu nhìn cô, suy nghĩ một hồi, hai người tiếp tục đi tới nhà chính mà không lên tiếng.
Những người hầu đang bận rộn xào rau và chuẩn bị bữa tối.
Trần Tử Huyên đến trước phòng khách của nhà chính ngồi đợi đồ ăn, nhân tiện nói chuyện với dì Phương về hai đứa con trai sinh đôi của cô.
Hai con trai sinh đôi của Trần Tử Huyên được sinh mổ trước ngày dự sinh một tháng, hai bé sinh non, may mắn được chăm sóc tận tình, hiện đã được nửa tuổi và rất khỏe mạnh, tuy nhiên có một vấn đề nhỏ là rất hay khóc.
“Hay khóc à?”
Trần Tử Huyên nghe dì Phương kể đôi điều về hai đứa bé.
Cô cau mày suy nghĩ, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lúc cháu còn nhỏ không thích khóc, chắc chắn là di truyền từ Nguyễn Chi Vũ..”
Dì Phương không thể nhịn được cười.
Cậu chủ của họ khi còn nhỏ ngoan biết bao nhiêu, cho dù ngã đập đầu cũng không hề khóc.
Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu lên, vô tình liếc nhìn bà ấy, nhưng không nói gì rồi tiếp tục đọc tờ báo trên tay.
Dì Phương biết cậu chủ đã ngầm chấp thuận, thường thì không người nào dám nhận xét như thế, nếu như ông cụ có ở nhà và nghe được, hẳn là rất vui mừng.
Không thể không nói, có Trần Tử Huyên ở đây, nhà họ Nguyễn cũng có vẻ sôi động một chút.
“Dọn cơm đi.” Nguyễn Chi Vũ đặt tờ báo trên tay xuống, đi vào nhà ăn rửa tay, dì Phương lập tức vào bếp phân phó mọi người dọn cơm.
Bàn ăn của nhà họ Nguyễn là bàn dài, rất lớn, hiện tại chỉ có cô và Nguyễn Chi Vũ ngồi ăn cùng nhau.
Trên bàn có đầy đủ các món ăn phong phú mà cô yêu thích.
Cô ăn