Mấy ngày nay Trần Tử Huyên vô cùng bận rôn, cô đang nỗ lực để học được làm cách nào để trở thành một người vợ hiền dịu của chồng và một người mẹ tốt hoàn hảo, một vị “hiền thê lương mẫu”.
Phần “người vợ hiền dịu” coi như xong, Nguyễn Chi Vũ đã không có bất kì hy vọng hão huyền về cô.
Vê phần “mẹ tốt hoàn hảo”, Trần Tử Huyên quyết định phải cố gắng đoạt được, vậy nên mấy ngày nay cô đều dùng đa phần thời gian của mình đế “giày vò” hai đứa con song sinh của mình.
“Em nói là muốn chuyển giường của hai đứa nhỏ vào phòng ngủ của chúng ta mà ông nội nghe xong lại nhất quyết không chịu.”
Một buối chiều nọ, Trần Tử Huyên đang dùng xe đẩy đôi đẩy hai đứa trẻ đi dạo quanh vườn hoa trong nhà họ Nguyễn, lúc thấy Nguyễn Chi Vũ tan tầm trở về thì lập tức kể lể biểu đạt sự không hài lòng của mình.
“Ông nội quá là âm hiểm, ông ấy còn dự mưu để tách hai đứa nhỏ ra khỏi em, làm cho thời gian em được ở cạnh hai đứa bé càng ít đi, còn nói bọn trẻ thích ông ấy mà không thích em.
Em đã nói là sẽ cố gắng học cách chăm sóc trẻ thế mà ông ấy lại nói em đi ra chỗ khác nghỉ đi cho mát.”
Bây giờ, mỗi ngày trong nhà họ Nguyễn đều sẽ xuất hiện một màn tranh đoạt “bánh bao”, mà phần thẳng đa phần là ông cụ Nguyễn chiến thẳng áp đảo.
Trần Tử Huyên cảm thấy ông lão này quá gian trá, chiến thẳng đều dựa vào âm mưu quỷ kế.
“Em mặc kệ, tối nay em không đi sang nhà chính dùng bữa đâu, em muốn ở lại với con mình.”
Trần Tử Huyên vừa bày ra kế hoạch của mình vừa sai Nguyễn Chi Vũ làm việc: “Anh kêu dì Phương đi sang phòng của hai đứa trẻ để bác ấy trộm một ít sữa bột với tã mang tới phòng ngủ của chúng ta đi.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dạng hùng tâm chí tráng, đầy quyết tâm của Trần Tử Huyên rồi lại nhìn sang hai đứa trẻ kêu to nằm trong xe đẩy, hai đứa cứ như đang cổ vũ cho sự uy phong của mẹ mình.
Từ khi Trần Tử Huyên trở về thì hai đứa con anh bỗng nhiên trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, đứa em dường như cũng ít khóc hơn trước.
Vê chuyện cuộc chiến so trí đấu dũng hàng ngày của ông cụ Nguyễn và Trần Tử Huyên, anh đương nhiên chọn ủng hộ người sau, vợ chồng luôn đứng cùng trên một chiến tuyến mà.
Trần Tử Huyên rất vui vẻ ôm hai đứa trẻ trở về để tránh các đợt truy kích của ông cụ Nguyễn, bữa tối cũng sẽ dùng ngay tại khu nhà này.
Hơn nữa cô cũng cảm thấy hai đứa trẻ rất đáng yêu, lại rất ngoan ngoãn nghe lời, khi cô chơi cùng hai đứa nhỏ, tắm cho chúng, cho chúng bú sữa, cả lúc thay tã nữa đều nước chảy mây trôi, rất dễ dàng, đây là do hai bánh bao đều rất phối hợp, đây chẳng phải vì chúng yêu quý cô sao? Hai đứa trẻ nhìn cô bădng đôi mắt long lanh ánh nước khiến cho cô cảm nhận sự cảm xúc diệu kỳ của người làm mẹ khi bao dung che chở cho đứa con.
Hai đứa trẻ đáng yêu này chính là do cô sinh ra.
Nghĩ như vậy, Trần Tử Huyên cảm thấy lâng lâng, vô cùng thỏa mãn.
10 giờ tối, Trần Tử Huyên dẫn hai đứa trẻ vào thư phòng tìm Nguyễn Chi Vũ để nhờ anh trông chừng hai bé: “Anh chơi với con một lúc đi, nhớ đừng để ông nội cướp chúng đi.”
Sau đó cô vội vàng quay đi tắm rửa, chưa đầy 10 phút đã vội vội vàng vàng xông vào thư phòng ôm về hai bé con.
Ban đầu Nguyễn Chi Vũ chỉ coi những hành động cố tình gây sự của cô xem như không có gì, nhưng lúc 12 giờ đêm anh từ thư phòng trở về phòng ngủ, anh lại nhìn thấy cảnh Trần Tử Huyên vui vui vẻ vẻ ôm bánh bao nhỏ đặt lên giường lớn, rồi lại vui vui vẻ vẻ ôm bánh bao lớn đặt cùng lên đó.
Hai đứa trẻ đang ở trên giường của bọn họ bò qua bò lại.
“Con trai, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé…” Vào buổi tối hai đứa trẻ vô cùng hoạt bát, giương cặp mắt sáng ngời, long lanh lên nhìn cô, còn giơ bàn tay mũm mĩm ra đòi chơi cùng cô.
Nguyễn Chi Vũ đứng lặng ở đó như thần giữ cửa, mặt càng ngày càng đen nhìn ba mẹ con vui vẻ chơi đùa.
Trần Tử Huyên còn chẳng thèm quay đầu nhìn anh lấy một cái, ôm ấp con nhỏ rồi còn hôn lên khuôn mặt trắng nõn, phúnh phính của chúng rồi mới quay sang nói với Nguyễn Chi Vũ một cách đầy tự hào.
“Em đã biết rõ cách pha sữa và thay tã rồi, anh có muốn học không?”
Nguyễn Chi Vũ không trả lời cô mà quay người đi ra ngoài, tìm một người hầu rồi lạnh giọng nói: “Mau đưa hai cậu chủ nhỏ về phòng của chúng đi!”
“Này! Anh làm gì thế?” Trần Tử Huyên không vui.
Ý thức về “chủ quyền lãnh địa” của Nguyễn Chi Vũ rất mạnh, hai đứa trẻ muốn chơi ở đâu cũng được nhưng chiếc giường này chỉ có anh cùng Trần Tử Huyên mới được phép nằm trên đó, về phần con trai gì đó, lập tức xách ra ngoài.
Thời gian trôi đi, nỗi bất mãn trong lòng Nguyễn Chi Vũ lại càng lớn, Trần Tử Huyên bây giờ suốt ngày chỉ quan tâm hai đứa trẻ, vậy nên cứ bỏ quên anh.
Kỳ thực, trong nhà này cũng có một người khó chịu không kém, đó là ông cụ Nguyễn.
Lúc trước hai đứa chắt đích tôn của ông ngày nào cũng rất thích khóc, nhất là đứa em, khi hai đứa nhỏ khóc, đôi mắt trong veo toàn nước khiến người ta cảm thấy yêu thương không bỏ được, mỗi lần ôm lấy bánh bao rồi dỗ dành cho chúng nín khóc làm ông cảm thấy mình vừa làm được gì đó lớn lao, rất thành tựu.
“Các người nói xem, rốt cuộc Trần Tử Huyên đã cho chúng ăn gì, làm gì mà khiến chúng trở nên như vậy?”
Ông cụ Nguyễn rất phẫn nộ nhìn chằm chằm mấy vị trước mặt.
Mọi người ai nấy lắc đầu rất bất đắc dĩ, lại không dám ho he câu nào.
Khi hai bánh bao càng